Giản Chiêu mở rèm cửa sổ, nhìn ra ngoài.
Cửa kính đã bị hun mờ hơi lạnh, nhìn không rõ lắm, nhưng có thể lờ mờ đoán chừng cơn bão đã dịu đi, không còn phần phật dộng đùng đùng như ngày đầu. Áng là vài ngày nữa có thể ra ngoài.
Xoa đôi mắt nhập nhèm, nhìn lên giường với chăn nệm dưới đất, mấy tên kia vẫn còn ngủ ngáy khò khò. Sikeil nằm chới với sát giường, nếu lật người một cái là cậu sẽ rớt xuống. Mặc Đình Xuyên giành hết chăn, đắp kín người, trong tay ôm khư khư cái huy hiệu. Triệu Thiên Kiệt đạp tung chăn, nằm lệch ra khỏi nệm, mái tóc đỏ rối tung, hắn còn gác chân lên Ôn Dĩ Hoài, khiến cho anh ngủ cứ thấy nằng nặng, nhíu mày khó chịu, cũng oằn người tránh đi, nom buồn cười. Chỉ có Phó Quân Thanh là một mình một góc, không động đến ai, ngủ an ổn nhất.
Hoắc Dạ Nam đã ra ngồi sofa từ sớm. Hắn vốn có thói quen hút thuốc lá, nhưng không bao giờ hút trước mặt Giản Chiêu. Y dị ứng với mùi khói thuốc, thế nên Hoắc Dạ Nam dự định sẽ cai, không động đến thuốc lá nữa. Vì thế từ lúc qua đây không đem theo bao thuốc, sáng sớm lên cơn thèm lại không có thứ giải tỏa, bức bối ngồi nghịch điện thoại, hàm răng nghiến vào nhau nghe kèn kẹt.
Giản Chiêu định tắm sớm, ôm bộ quần áo đi ngang qua chỗ hắn ngồi thì bị níu lại.
Hoắc Dạ Nam chỉ kéo nhẹ, nhưng không Giản không đề phòng, người y còn gầy yếu, thoáng cái mất đà ngã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-giao-dac-biet-truong-nam-sinh/2582617/chuong-103.html