Cảnh báo: Có thịt vụn, vuốt ve nơi ấy, "nói chuyện bửn", ngôn ngữ hơi nhạy vs cảm, nếu bạn là người ăn chay vui lòng lướt qua chương.
Mình sẽ giảm thiểu tối đa từ ngữ nhạy-cảm nên sẽ không gây chíu khọ. Chú ý: Nếu có 'cháy quần' quá tui không chịu trách nhiệm.
****
Giản Chiêu cảm giác bản thân như đang bị dòng nước nhấn chìm, sung sướng ào ạt dồn tới tấp, chới với muốn đứng lên. Hoắc Dạ Nam ghì y lại, hắn thở dốc, bàn tay vừa vuốt vừa mân mê một cách điêu luyện. Giản Chiêu khó khăn túm lấy hắn, kêu rên:
"Không...không thể ra trong đây đâu, đừng..."
Hoắc Dạ Nam chậm lại, cắn vào vành tai mẫn cảm của Giản Chiêu, nhẹ nhàng ôm y lên, thì thầm:
"Vậy, để tôi bế anh ra ngoài nhé, lúc đó có thể thoải mái xả tinh hoa rồi."
Triệu Thiên Kiệt ở bên ngoài gõ cửa mấy lần đều không có tiếng đáp lại, sốt ruột dộng nắm đấm vào cửa, rồi áp tai vào nghe.
Cái gì mà 'bế ra ngoài' với 'xả tinh hoa', hai người đó đang làm cái trò gì bên trong vậy chứ!?
Hắn suy đoán lung tung, mơ hồ nhận ra gì đó, khó chịu gõ cửa mấy lần, vặn tay nắm muốn long ra ngoài, vậy mà người bên trong vẫn lì lợm không chịu ra mở cửa.
Ở trong phòng tắm, Giản Chiêu nằm vật vã dựa vào Hoắc Dạ Nam, trong tay hắn là chất nhờn trắng đục nhớp nháp y vừa ra. Giản Chiêu tê liệt cả người, đầu óc mụ mị nhìn lên trần nhà, đầu óc lâng lâng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-giao-dac-biet-truong-nam-sinh/2582615/chuong-104.html