Ngày hôm sau cơn bão tan đi, bầu trời trong xanh trở lại, tuyết đọng trên đường càng dày, gió thổi vi vu mang theo chút rét lạnh của những ngày cuối đông.
Giản Chiêu mở toang cửa bước ra hành lang, hít thở bầu không khí mát mẻ bên ngoài. Y nhìn xuống khung cảnh phía dưới, môi nở nụ cười dễ chịu, gọng kính dày đặt ngay ngắn trên sống mũi, khoác lên người áo len dày màu đỏ thẫm. Đứng thẫn thờ giây lát, Giản Chiêu xách theo vali đi thẳng xuống dưới.
Nửa đêm qua y khỏi bệnh, tỉnh táo lại, nằm trên giường mơ màng nhớ những ký ức xấu hổ khi bản thân sốt cao đến mức đầu óc đần độn. Không nhớ thì thôi, nhớ rồi mặt mũi bắt đầu đỏ phừng phừng, nằm mà tim đập thình thịch không sao ngủ được. Vì để y thoải mái, mấy người kia đều trải chăn nằm dưới đất, Giản Chiêu một mình lăn lộn trên giường. Mãi trời mới sáng, y thò chân xuống giường, khẽ khàng thu dọn quần áo vệ sinh sạch sẽ rồi đi nhanh ra khỏi phòng.
Giản Chiêu rất xấu hổ, y không còn can đảm nào để đối mặt với những tên kia nữa. Vì thế y định tự mình bắt chuyến tàu về quê trước, khi đi còn ghi chú lại địa chỉ và dặn mấy tên kia theo về sau, gặp lại nhau ở nhà của cha Giản.
Y đi xuống dưới, dẫm lên nền tuyết, mỗi bước chân đều hơi sụm xuống, những cục tuyết trắng nhỏ nảy dính lên giày. Giản Chiêu dừng lại, đôi mắt chớp chớp, ngồi xổm nghịch ngợm đắp người tuyết. Y nặn được một con,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-giao-dac-biet-truong-nam-sinh/2582612/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.