Vừa khỏi bệnh xong đã đi lại dưới thời tiết lạnh cóng cùng gió rét, Giản Chiêu hết sức chạy nhảy, mệt mỏi ngồi bệt xuống vệ đường.
Phó Quân Thanh ngồi xuống bên cạnh, để y tựa đầu vào vai mình. Hai người rũ rượi ngồi dưới trời tuyết. Giản Chiêu buồn chán, chủ động lên tiếng:
"Nhớ ngày đầu gặp cậu, cậu luôn mang dáng vẻ lạnh nhạt khó gần, nói chuyện không quá mấy câu. Bị cái gì cũng giữ rịt trong lòng ấy. Lúc đó tôi không nghĩ mai sau sẽ thân thiết với cậu như này."
Phó Quân Thanh vươn bàn tay to rộng nắm lấy tay y, khóe môi nhếch lên, nhẹ nhàng hỏi lại:
"Thế bây giờ tôi thế nào?"
"Bây giờ à?" Giản Chiêu nhíu mày, trong đầu tìm từ ngữ để mô tả, không biết hình dung thế nào cho đối phương hiểu, ấp úng bảo "Ừm...thì đỡ hơn chút, tuy vẫn không khác mấy, nhưng...nhưng..."
Phó Quân Thanh kiên nhẫn:
"Nhưng thế nào?"
Giản Chiêu nhìn anh, chớp mắt, cười tươi:
"Nhưng cậu không còn lạnh lùng nữa, tôi thấy cậu dịu dàng hơn hẳn."
"Ừm." Đáy mắt anh đều là một mảng tình nồng, nhiệt huyết và sôi trào, làm tan đi lớp mặt nạ lạnh lẽo, lộ ra tinh túy trong trái tim đập nhanh "Chỉ với thầy. Chỉ dịu dàng với thầy thôi."
Hai má Giản Chiêu hồng lên. Y ho khan che đi sự xấu hổ, muốn nói vài câu bông đùa thì Phó Quân Thanh đã nghiêng người sang, đặt một nụ hôn lên khóe môi y.
Đã đến mức này thì không thể làm ngơ vờ như không biết được nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-giao-dac-biet-truong-nam-sinh/2582611/chuong-107.html