Nó thừa biết hai người đó là ai, đó là ông và bác quản gia.
-Cậu đúng là thứ ác độc, mất hết tính người.
-Em cứ chữi đi, nếu chữi có thể làm cho em bớt giận thì cứ việc. Còn bây giờ để chứng minh điều anh nói là sự thật thì anh sẽ dẫn em đi gặp họ. Thế là nó cùng cậu bước lên chiếc xe lúc nãy. Hơn một tiếng sau, xe dừng lại vẫn là người thanh niên đó mở cửa cho nó và cậu bước. Trước mặt nó bây giờ là căn nhà hai tầng to lớn, trước cửa thì có 4 tên mặc đồ đen đứng canh. Thấy cậu và nó bước vào, họ cúi đầu chào. Cậu dừng lại và ra hiệu bảo nó vào, nó đẩy cửa bước vào dường như nghe tiếng cửa bác gái chạy đến cứ tưởng là ai chứ đâu có biết là nó. Cả hai chạm mặt nhau chạy tới, ôm chặt. Nó ôm bác thật chặt như sợ sẽ không được như thế này nữa
-Bác ơi, cháu nhớ bác quá.
Gặp được nó vô cùng mừng rỡ, ôm nó chặt.
-Bác củng nhớ con lắm, bác cứ sợ rằng con có chuyện gì?
Lúc này, bác trai đã đứng bên cả hai.
-Hai bác có bị làm sao không ạ? Cậu ta có làm gì hai bác không?
-Hai bác không sao, chỉ bị giam lỏng ở đây thôi. Khi nghe cháu bị tai nạn, hai bác lo quá trời.
-Tai nạn, là sao? Cháu không hiểu.
Nó ngạc nhiên khi nghe hai bác nói thế.
-là thế này. Khi cháu vừa ra khỏi nhà thì có người nói là cháu bị tai nạn đang ở trong bệnh viện. Họ nói là cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-giao-18-tuoi/558253/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.