Ta cùng mấy nha hoàn hợp sức ném tiểu thư vào kho củi. Nàng ta sắp chết đến nơi vẫn còn kiêu ngạo, la hét đòi giết bọn ta. Nàng ta cố gắng hối lộ một nha hoàn trong đó, thậm chí không tiếc bỏ ra ngàn lượng vàng để cám dỗ. Nhưng không ai bước chân ra nửa bước, tất cả đều lạnh lùng như băng nhìn nàng ta. Mọi người đều hiểu, tiểu thư luôn coi hạ nhân như con kiến, nếu thật sự cứu nàng ta, sau này chắc chắn sẽ bị nàng ta diệt khẩu. Ta thở dài, vẫy cho những nha hoàn kia đi. Ta không muốn sống, nhưng cũng không muốn liên lụy đến bọn họ. Trong kho củi, tiểu thư mắng chửi ta ầm lên. “Đồ tiểu tam, hồ ly tinh, hạng thấp kém.” Ta tát một cái, khiến lời nàng ta bị đẩy trở lại bụng. Tiểu thư trợn mắt, tức giận nhìn ta: “Ngươi, ả tiện tỳ này, dám đánh ta?” Ta cười lắc đầu, rút cây trâm bạc trên đầu, mạnh mẽ đâm vào ngực tiểu thư. Máu văng lên mặt ta, ta lau một chút, thản nhiên nói: “Cái này, là để báo thù cho Xuân Hạnh.” Tiểu thư kêu la thảm thiết, miệng liên tục gọi “hệ thống”, nhưng “hệ thống” dường như không có phản ứng. Ta không do dự đâm thêm lần thứ hai. “Cái này, là vì Ly Nương.” Tiểu thư đau đớn run rẩy, máu từ khóe miệng chảy ra. Ta lại không do dự ra tay lần nữa. “Cái này, là vì tất cả những tỳ nữ bị ngươi hành hạ.” Trâm bạc dâm họng, tiểu thư lập tức tắt thở. Lúc này, Ly Nương từ phía sau đẩy cửa bước vào. Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-duoc-xuan-toi/5212458/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.