Ly Nương bị thương nặng, suốt hai tuần liền nằm bệnh trên giường, không thể đến thỉnh an tiểu thư. Trong thời gian này, ta để tránh nghi ngờ của tiểu thư, đã cho Ly Nương uống rất nhiều ớt, khiến giọng nàng ấy trở nên khàn khàn như thể uống thuốc câm. Còn canh tránh thai hàng ngày, sớm đã được ta đổi thành thuốc giả mang thai. Tiểu thư vẫn gọi ta báo cáo như thường lệ, ta chỉ nói giọng hát của Ly Nương đã bị khàn, phỏng chừng đã hỏng. Tiểu thư nghe vậy thì vui vẻ ra mặt, mắt sáng lên: “Hôm nay Vương gia đến đây dùng bữa tối, hãy gọi Ly Nương đến để giúp vui, để thưởng thức tài nghệ của ca kỹ hàng đầu xem.” Trong bữa tối, Ly Nương kính cẩn thỉnh an, rồi đứng yên bên cạnh. Tiểu thư hào hứng yêu cao một khúc nhạc nhỏ Giang Nam. Ly Nương khoác tay áo thụng, nhẹ nhàng múa theo điệu nhạc. Mấy ngày này tiểu thư không thể đánh đập Ly Nương, nên đã tìm cách này để nhục mạ nàng ấy. Cô gia giả vờ không biết, cũng vui vẻ phe phẩy quạt xem Ly Nương chịu nhục. Khi Ly Nương mở miệng, phát ra âm thanh khàn khàn, nghe khó chịu như tiếng cưa sắt cưa gỗ. Tiểu thư giả vờ kinh ngạc, nhưng không thể kìm nén nụ cười nơi khóe miệng, dựa vào cô gia mà cười duyên: “Tướng công chàng xem, Ly Nương này không phải là ca kỹ có tiếng hay sao? Sao lại thành ra bộ dạng như vậy?” Cô gia ôm bụng cười ngả nghiêng: “Thật sự còn khó nghe hơn tiếng vịt kêu, làm sao có thể so với vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-duoc-xuan-toi/5212454/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.