"Gửi em, Satake Yui,
Anh ngồi viết những dòng này lúc ba giờ sáng, bên cạnh em ngủ rất say. Hằng đêm anh đều ngắm nhìn em ngủ, nhưng chưa bao giờ anh muốn khắc ghi gương mặt em vào tâm trí anh nhiều đến mức này. Vì có lẽ một thời gian tới, một thời gian rất lâu anh sẽ không thể gặp em.
Xin lỗi vì anh đáng trách, đã bỏ em lại một mình. Nhưng anh nghĩ anh sẽ không thể điều trị nếu như ở bên cạnh em. Bác sĩ của anh bảo việc trị liệu sẽ rất đau đớn và anh nghĩ anh không muốn để em chứng kiến. Thế nên anh đành lựa chọn cách này, bỏ đến một nơi rất xa, ở đó anh có thể yên tâm điều trị, để hết việc của tập đoàn qua một bên.
Đêm qua em có hỏi anh, lý do tại sao anh nhất quyết không chịu tiếp nhận trị liệu. Thật ra năm đó anh là một tên ngốc thất tình, không có em nên đã nghĩ thế giới thật sự vô nghĩa. Đến khi em quay trở lại, bác sĩ bảo anh việc phẫu thuật có thể ảnh hưởng đến trí nhớ của anh. Hơn nữa anh còn rất nhiều vướng bận ở tập đoàn không thể nghỉ ngơi.
Bây giờ, em đã trở về, em đã rất dũng cảm để chiến đấu tỉnh dậy sau một năm chết não, thế nên anh cũng nên dũng cảm đấu tranh để được ở cạnh em. Tập đoàn sắp tới sẽ giao cho em, đành nhờ em vậy. Anh sẽ gửi thư cho cha và hội đồng quản trị đề nghị em ngồi lên chiếc ghế phó chủ tịch, đây là cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-doi-try-to-forget/2355890/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.