"Sao nào?" - Satake hơi cười, nhưng tôi có cảm giác không phải cô ấy muốn cười, đơn thuần chỉ là đi kèm với câu hỏi ấy thôi.
Thực sự, miếng Takoyaki này khác với thứ của Bucose.
"Khác quá. Tôi ăn không quen miệng." - Tôi thành thật trả lời. Dĩ nhiên là vậy, bởi Bucose đem lại cảm giác thân thuộc cho tôi hơn miếng bánh sau này.
Thoáng mấy giây, hình như Satake có hơi trầm xuống.
"Dĩ nhiên là vậy." - Cô bé ngẩng đầu nhìn tôi, sắc mặt cũng chẳng tươi tắn gì. - "Cậu quen cái đầu hơn vì đó là thứ bánh được làm dưới tay một đầu bếp Pháp - cũng là loại thức ăn mà giới thượng lưu, tức cậu và tớ thường dùng. Nhưng cậu đừng quên, Takoyaki là một loại bánh truyền thống lâu đời của Nhật Bản. Một đầu bếp ngoại quốc dù giỏi nhất nhì trên thế giới cũng không thể thể hiện được bản chất của món bánh bằng những đầu bếp bình thường ở Nhật."
Mỗi lời cô bé nói đều khiến tôi phải suy ngẫm. Tôi thực sự không hiểu lắm, đơn thuần bởi tôi không giống Satake. Cha mẹ không cho tôi ăn những loại đồ ăn bình dân đó, quanh năm suốt tháng tôi toàn ăn cao lương mỹ vị, nem công chả phượng. Ẩm thực Pháp, ẩm thực Ý, ẩm thực Trung Hoa,... tôi đều ăn thường xuyên, duy chỉ có các loại bánh truyền thống Nhật Bản là chưa từng thưởng thức. Kể ra, tôi cũng có hơi ghen tị với Satake.
Satake im lặng, hình như cũng vì tôi chẳng nói năng gì. Mải suy nghĩ mà tôi quên khuấy luôn cả sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-doi-destiny-to-love/2901994/chuong-55-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.