Đau đầu quá!
Ân Nguyên Thần bị cơn đau bất ngờ ập đến đánh cho tỉnh lại. Anh mở mắt, mơ mơ hồ hồ nhìn trần nhà trắng muốt cùng chùm đèn pha lê toả ra ánh sáng dìu dịu kiểu cũ mà ngơ ngác một hồi.
Ân Nguyên Thần ngồi dậy. Gương mặt tuấn tú điềm tĩnh nhìn xung quanh phòng một lần. Đây là thói quen của anh hình thành sau rất nhiều năm ở trên thương trường lăn lộn. Từ rất sớm đã hình thành loại tính cách không gấp gáp không nóng nảy. Mặc dù chính anh còn đang không hiểu, tại sao anh lại ở chỗ này? Tại sao anh có thể mở mắt?
Ân Nguyên Thần nhớ rất rõ, anh đã chết rồi!
Sau khi quan sát một hồi, từ sâu trong thâm tâm, Ân Nguyên Thần rùng mình. Không phải vì gì khác, mà là, hình như anh trùng sinh rồi.
Ân Nguyên Thần không thể lầm lẫn được. Đây chính là cách bố trí phòng anh ở nhà cũ. Vậy có nghĩa là anh trùng sinh vào đoạn thời gian từ mười lăm tuổi trở lại. Anh nhớ được, năm mười sáu tuổi, anh tự động chuyển nhà ra ở riêng. Mà ở chỗ này không phải.
Ân Nguyên Thần vung chăn, chân chạm xuống nền lạnh băng không khỏi hơi co rụt lại. Nhưng anh không sợ, thậm chí còn có chút vui sướng. Cảm giác được cơn lạnh len lỏi và từng lỗ chân lông, làm đông cứng từng tế bào khiến cho anh sâu sắc cảm nhận được mình còn sống. Là thật sự còn sống. Không phải giả!
Ân Nguyên Thần vốc một vốc nước mát lên rửa mặt. Anh thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-doi-2/2306204/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.