Mấy tuần này Bạch Ninh Kiều đi học như bình thường, tuy mọi thứ diễn ra rất bình yên nhưng cảm giác trước kia vốn đã mất. Không có cảm giác được bảo vệ che chở, bị mất đi cảm giác giác vẻ ngây thơ vốn có, trông cô cứ như một cỗ máy, dần dần khép kín với cả thế gian.
- Kiều Kiều, đi ăn trưa không?
- Tôi không đi đâu, tôi bận làm bài tập rồi.
- Vậy tôi mua cho cậu nha, cậu ăn gì?
- Gì cũng được, ăn được là được.
Bạch Ninh Kiều chỉ nhìn chằm chằm vào đống sách vở rồi ghi ghi chép chép, không phải cô không thích Quách Lộ, chỉ là "bài tập" đã chiếm lấy đầu óc của cô, cô không ngăn cản mà ngược lại rất thích như vậy, chỉ có làm và học mới khiến cô quên đi quá khứ và người đàn ông kia.
Quách Lộ vừa mới bước ra khỏi lớp, một số nam sinh trong lớp với vẻ mặt khó chịu đi về phía Bạch Ninh Kiều.
- Bạch Ninh Kiều cậu không thấy lớp bên cạnh thách thức lớp mình hay sao? Còn nói lớp mình sợ thua nên không dám thi đấu nữa. Cậu có thôi cái bộ dạng sợ sệt ấy đi không?
- Tôi chỉ là lớp phó, không phải lớp trưởng, tôi không quản được.
- Nhưng mà Tề Minh bị ốm phải nghỉ học, chuyện này cậu phải tự quyết chứ.
- Tôi thấy Lưu Doãn nói đúng đó, Bạch Ninh Kiều, cậu nên vì thể diện của lớp mình một chút đi có được không?
Bạch Ninh Kiều thở dài một hơi, đúng lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-chu-nhiem-cho-toi-lon/2624071/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.