Tỏa Tâm mơ màng mở mắt, cơ thể đau đớn chẳng nhúc nhích nổi, hốt hoảng bởi thấy gương mặt bê bết máu của Thanh Nhã ngay bên cạnh! Cô cố gắng đảo mắt quan sát, mới biết chị gái bị một thanh sắt cắm thẳng vào lưng, máu phun xối xả!
“Chị... Chị Nhã ơi...” Tỏa Tâm nghẹn ngào gọi, cảm nhận mất mát đang tới gần.
Hàng mi cục cựa, Thanh Nhã mở hé đôi mắt, thấy đau đớn tới tận xương tủy.
“Tốt quá... em không sao...”
“Chị đừng mãi lo cho em nữa, hãy lo cho bản thân đi!”
“Đứa bé ngốc, chị đã hứa sẽ luôn bảo vệ em còn gì...”
Triệu Thanh Nhã, vì năm đó không nắm chặt tay em gái, để em bị bắt cóc, thất lạc suốt 14 năm và phải chịu nhiều đau khổ, bản thân cứ ân hận nên tìm đủ cách bù đắp cho em! Tỏa Tâm lắc đầu nức nở, khóc tới đau cả lồng ngực.
“Tại sao chị cứ luôn tự trách mình? Em chưa bao giờ oán trách chị! Nên làm ơn, đừng chết mà... Chị Nhã ơi!”
Nghe em gái nói không oán trách mình, Thanh Nhã rơi nước mắt, mỉm cười yếu ớt: “Tiếp tục sống thật tốt nhé...”
Thanh Nhã gục xuống vai Tỏa Tâm, còn Tỏa Tâm thì khóc lớn, thật vô cùng thê lương. Do quá đau đớn lẫn kiệt sức, cô ngất lịm, bên tai nghe tiếng còi xe cảnh sát...
Triệu Tỏa Tâm mở bừng mắt, tưởng chừng như vừa trải qua một cơn ác mộng kinh hoàng! Chớp mắt vài cái, mũi ngửi thấy mùi sát trùng, cô lập tức ngồi dậy. Trên người mặc quần áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-chi-ga-cho-vuong-tong-tuyet-tinh/2874929/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.