Vừa lờ mờ nhìn thấy Triền Duy, thanh niên chợt rùng mình lạnh người. Vừa nãy bị đánh đến mức từ trên mặt xuống dưới háng đều chằng chịt vết bầm tím. Bây giờ đau đến mức bủn rủn chân tay, đi chẳng vững còn phải cần người dìu. 
Tượng Minh nhìn thấy sản phẩm thê thảm mà Triền Duy tạo ra trên gương mặt thanh niên. Chép chép miệng liếm liếm môi vuốt vuốt ngực cho tinh thần trấn tĩnh lại. Vội chụp lấy tay Triền Duy tránh để cậu ta mất khống chế mà lao vào cắn con nhà người ta lần nữa. 
"Triền Duy, có gì từ từ nói chuyện." 
Triền Duy nhìn hai bàn tay của Minh đang túm chặt lấy tay mình. Thở dài bất lực. 
"Thả tay ra đi! Tôi không đánh cậu ta nữa được chưa." 
Bác sỹ bắt đầu thoa thuốc lên vết thương của cậu thanh niên. 
Thầy hiệu trưởng cũng vừa hay bước vào, theo sau là thầy hiệu phó. 
Ông trầm ngâm nhìn vào vết thương không nhỏ được băng trên trán và bàn tay Triền Duy, mày cau lại. Sau đấy nhìn sang gương mặt đầy vết bầm đen của cậu thanh niên. 
Nghiêm nghị. 
"Chuyện này nghiêm trọng hơn hành động vừa nãy của hai em đấy." 
Triền Duy không trả lời, cũng chẳng thể hiện cảm xúc gì ra ngoài. 
Triền Duy thì quá quen mặt rồi, nhưng em học sinh này là ai? 
"Em học sinh bên phải, có thể cho tôi biết tên và lớp của em được không?" 
Cậu thanh niên sau khi được thoa thuốc xong, hời hợt không thèm quan tâm kéo kín mền nằm gọn trong chiếc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-cau-vong-ben-em/2653621/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.