Căn nhà xập xệ điêu tàn không lấy dù chỉ là một ánh mờ đèn hiu hắt bên trong. 
Chỉ nhìn vào thôi cũng khiến người thấy vô thức rùng mình. 
"Đừng nói nơi cô muốn đến là căn nhà này đấy nhé?" 
Hiển Thi nhìn cậu. 
"Nếu đúng thì sao?" 
Triền Duy mím môi nhìn cô với đôi mắt đầy hồ nghi. 
"Nhà người quen của cô sao?" 
"Cứ cho là vậy đi." 
"Cứ cho là vậy? Nói câu gì mà bảy nổi ba chìm thế?" 
Hiển Thi đưa tay định gõ cổng thì Triền Duy chộp lấy tay cô. 
"Cô tính vào thật đấy hả? Nhà này còn không chắc có người sinh sống mà." 
"Mặc kệ tôi! Cậu đi xem phim của cậu đi." 
"Cô ăn cái giống gì cứng đầu quá vậy?" 
Triền Duy ất ơ tựa lưng vào cái cổng xập xệ. 
"Dù sao tôi cũng đang rảnh rỗi. Cùng cô đi vào một lát cũng không sao." 
"Tôi đâu có nhờ cậu?" 
Bị phũ đến trào cả máu mồm máu mũi, triền Duy cũng đắng cay mím môi nhẫn nhục. 
"Vậy thì cứ xem như tôi đi thám hiểm, hay làm chuyện dở hơi đi." 
Vừa nói xong, bỗng cánh cổng xơ xác cót két dần hé mở ra. Một người phụ nữ béo ủn ỉn tuổi trung niên ăn mặc luộm thuộm, quần áo xộc xệch, tóc tai bù xù rối tung dường như tư rất lâu rồi chưa được chải chuốt hay tắm rửa. 
Người phụ nữ với thái độ cộc cằn, ánh mắt bực dọc nhìn cậu rồi quay sang nhìn Hiển Thi. 
"Bọn bây là ai, làm trò 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-cau-vong-ben-em/2653602/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.