Thường Dung tức đến mức xém tí nữa cắn phải lưỡi, người đàn ông thấy không khí không được tốt nên vội quơ tay hòa hoãn.
"Đúng vậy, chuyện này nên bỏ qua đi, chỉ là chuyện vặt vãnh mà thôi."
Thường Đảng cười nhạt, sau đấy kéo kéo Triền Duy.
"Được rồi, mọi người ngồi xuống đi. Dù sao khách đến chơi cũng phải tiếp đón cẩn trọng chớ."
Người đàn ông cười cười kéo Thường Dung ngồi xuống.
Đảng gãi gãi mũi. truyen bac chien
"Để em đi lấy nước."
"Để con đi."
Triền Duy đứng lên cố tình không nhìn vào ánh mắt Thường Dung đang soi mình chằm chằm, bàng quan đi thẳng.
Cô xám cả mặt mũi.
Từ khi gặp cô đến giờ thằng bé này chẳng thèm nhìn thẳng vào cô dù chỉ một lần, cả một câu nói, một câu hỏi thăm cũng chả có.
Ba năm không gặp mặt. Vậy mà vừa thấy mặt nó lại trưng ra vẻ mặt hờ hững, lạnh nhạt, dửng dưng, lãnh đạm với mẹ nó như vậy đấy.
Càng lớn càng chẳng xem cô ra gì, lúc nào rảnh rỗi phải dạy dỗ lại thằng bé thôi.
Người đàn ông nhìn theo bóng lưng Triền Duy, xuýt xoa cảm thán.
"Chà! Ngoại hình của thằng bé này có tướng làm diễn viên nhỉ?"
Thường Đảng thong thả gác chân nghe nói vậy thì thoáng cau mày nhìn ông ta.
"Cảm ơn! Thằng bé không giỏi diễn đâu."
"Cho hỏi anh là gì của chị tôi nhỉ?"
Người đàn ông lịch sự đáp lời.
"À! Tôi là đồng nghiệp cùng công ty với cô ấy."
Thường Đảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-cau-vong-ben-em/2653587/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.