Cậu thu dọn đồ đạc của mình, thoáng chốc lại nhìn lên cánh cửa đóng chặt. Trong lòng vừa mong đợi một điều mình biết sẽ không xảy ra, tâm trạng chua xót như ăn phải quả chanh đắng.
Trời mưa trắng xóa bên ngoài, nước róc rách thi nhau chảy về phía con đường dốc thoai thoải.
Khung cảnh lãng mạn khi có ai đấy bên cạnh, nhưng lại hiu quạnh khi bản thân cô độc. Vừa bước ra thì bàn tay mềm mại quen thuộc ấy kéo cậu vào trong nhà.
Tâm trạng ưu phiền nhanh chóng tan biến, lòng miên man cảm giác ấm áp ngọt ngào. Dù biết sẽ không chắc chắn, nhưng trong lòng vẫn luôn hi vọng cô sẽ níu giữ mình ở lại.
Triền Duy và Hiển Thi đứng đối diện với nhau, Hiển Thi cúi mặt quay sang hướng khác, tóc trước phủ xuống đôi mắt không còn vẻ sinh động lấp lánh như trước.
Cậu nhìn xuống gương mặt nhỏ nhắn đầy vết thương của cô, lòng tràn ngập cảm giác buốt nhói tê tái. Cả hai đều yên lặng không nói câu nào, không gian rơi vào tĩnh mịch.
Hiển Thi lên tiếng trước, đánh tan bầu không khí gượng gạo.
"Đừng hỏi câu nào cả, được không?"
"Ừm!"
Triền Duy ngoan ngoãn đồng ý.
Nhìn thấy Hiển Thi chưa xử lý vết thương.
"Để tôi giúp cô thoa thuốc."
Cả ngày hôm đấy chẳng một ai nói với ai lời nào, tâm trạng cô ấy không tốt, tâm trạng của cậu cũng đâu khá hơn là mấy.
Tuy Triền Duy cố làm ra vẻ tự nhiên, nhưng mỗi khi khi va phải ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-cau-vong-ben-em/2653562/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.