Chương trước
Chương sau
Bạch Phong Thần chỉ đợi cái gật đầu đó của Tiểu Nghiên thôi, hắn lao đến vồ lấy cô như một con sói đang đói khát. Tuy hành động có nhanh chóng dứt khoát, nhưng hắn vẫn rất cẩn trọng.
Hai người lăn lộn trên giường không biết đã trải qua bao nhiêu tiếng đồng hồ, đến khi Tiểu Nghiên mệt lả người ngủ thiếp đi thì hắn mới buông tha cho cô. Bạch Phong Thần vào nhà vệ sinh lấy ra một cái khăn ướt để lau người cho cô.
Xong xuôi mọi chuyện hắn mới an tâm leo lên giường nằm ngủ cạnh cô. Buổi tối hôm đấy Bạch Phong Thần ngủ ngon hơn bao giờ hết, không còn gặp phải giấc mơ kia nữa, nên tâm trạng hắn rất tốt.
[…]
“Hôm nay tâm trạng của anh tốt vậy.” Tiểu Nghiên chau mày nhìn hắn. Bộ hành hạ cô nguyên đêm khiến hắn vui vẻ như vậy sao?
“Ừm! Hôm nay tâm trạng anh rất tốt, vậy nên chiều tối anh sẽ đưa em đi chơi.”
Bạch Phong Thần vui vẻ nói. Công việc của tuần này dù sao cũng được đẩy hết sang tuần sau rồi, bây giờ muốn làm cũng khó. Thôi thì hắn cứ giải quyết cho xong công việc trên trường đi.
“Thôi em lười đi chơi lắm, anh cứ làm cho xong việc đi. Công việc là trên hết mà.” Dạo này cô đi chơi hơi nhiều rồi, đi nữa sẽ quen chân đó.
“Vậy anh sẽ về sớm nấu bữa tối cho em có chịu không?” Hắn nghĩ ngợi một hồi rồi nói. Nếu cô không muốn đi chơi thì ở nhà nấu ăn cũng được.
Vậy là cả hai quyết định tối nay sẽ ở nhà cùng nhau nấu bữa tối. Bạch Phong Thần hôm nay trên trường thì có vô số việc cần hắn giải quyết.
Đến khi hắn chuẩn bị lên giảng đường dạy thì mới chợt nhớ ra mình để quên tập tài liệu ở nhà. Bây giờ mà quay về lấy thì lại không kịp… Mà hắn lại không yên tâm để Tiểu Nghiên đem lên trường cho hắn.
Bạch Phong Thần đưa tay lên nhìn vào đồng hồ, còn 5 phút nữa thôi hắn phải lên giảng đường rồi. Trong đầu hắn đột nhiên nhảy số, không nghĩ ngợi gì Bạch Phong Thần liền rút điện thoại từ trong túi quần ra, bấm vào một dãy số.
Từng tiếng tút dài vang lên, đợi mãi đầu bên kia mới chịu bắt máy.
“Mới sáng sớm ngày ra, cậu gọi cái gì vậy hả?” Giọng nói ngái ngủ của người đàn ông trong điện thoại vang lên, có vẻ đang rất cáu kỉnh khi bị hắn làm phiền.
“Bây giờ là 7 giờ rồi thưa Dương đại thiếu gia, tôi có thể nhờ cậu qua nhà tôi lấy giúp tập tài liệu được không.” Bạch Phong Thần đe doạ Dương Tư Minh.
“Tài liệu của cậu thì mắc gì tôi phải đi lấy? Không có chuyện gì quan trọng thì ông đây cúp máy.”
Dương Tư Minh thầm oán trách, anh phải làm việc quần quật cả tuần giời, mãi mới có ngày thứ bảy được nghỉ một buổi sáng mà cũng không yên với tên ma đầu này nữa.
“Cậu đang ở gần đấy, lấy giúp tôi đi! Tiểu Nghiên cô ấy bây giờ không tiện đi lại, nên không đem đến đưa tôi được.” Hắn gấp gáp nói.
“Cái gì? Tiểu Nghiên cô ấy bị gì sao?” Dương Tư Minh vừa nghe nhắc đến cô liền tỉnh cả ngủ, ánh mắt sáng rực, trong lòng có chút lo lắng hỏi.
“Cô ấy không sao, chỉ là giờ không tiện đi lại thôi. Có dịp tôi nhất định sẽ nói rõ mọi chuyện với cậu.” Giờ không còn thời gian nữa, để ngày mai sinh nhật hắn rồi mời Dương Tư Minh đến nói sau vậy.
“Được, may cho cậu là ông đây đẹp trai, tốt bụng đấy!” Anh đứng dậy rời khỏi giường. Đối với chuyện hắn nhờ qua nhà lấy đồ thì Dương Tư Minh đã quá quen luôn rồi.
“Vâng, vâng! Cậu đẹp trai nhất, nhưng vẫn thua kém tôi. Giờ cậu qua lấy đi, có Tiểu Nghiên ở nhà đấy, có gì cần tìm bảo cô ấy lấy cho. Tôi còn phải lên trường, cúp máy trước.”
Bạch Phong Thần vừa dứt lời liền cúp máy. Đôi chân dài miên man của hắn giảo bước trên hành lang đầy nắng của trường đại học.
Bên này Dương Tư Minh sau khi vệ sinh cá nhân với bận đồ tươm tất xong thì vui vẻ xuống nhà. Leo lên con Porsche màu đen của mình, rồi phi xe qua nhà của Bạch Phong Thần.
Anh đi qua thì thấy biệt thự của hắn khác hơn thường ngày. Nó nhộn nhịp hơn mọi khi, làm anh lúc đầu đi qua còn tưởng đã vào nhầm nhà nữa chứ. Đến khi nhìn ngó xung quanh, vẫn thấy Tiểu Nghiên đang ngồi hóng gió ở vườn hoa hồng trắng kia, Dương Tư Minh mới xác nhận rằng mình không đi nhầm nhà.
“Tiểu Nghiên.” Anh tiến đến, chào hỏi cô.
“A! Thầy Dương!” Tiểu Nghiên có chút bất ngờ với sự xuất hiện của anh, vội vàng đứng lên.
“Dạo gần đây không thấy em đi học, bộ có chuyện gì sao?” Tuy Bạch Phong Thần đã nói sẽ kể toàn bộ mọi chuyện cho Dương Tư Minh nghe, nhưng anh vẫn không kìm được muốn hỏi cô.
“A, em không sao. Chỉ là dạo này trong nhà có chút chuyện nên nghỉ thôi.” Cô định nói cho anh nhưng mà lời nói đến cổ họng lại không thể nào nói ra. Thôi thì cứ để hôm sinh nhật Bạch Phong Thần, công khai rồi thì kiểu gì Dương Tư Minh cũng biết.
“Thầy qua đây có chuyện gì sao?” Tiểu Nghiên hỏi, sẵn tiện đổi chủ đề.
“À, tên đại ma đầu kia nhờ tôi qua lấy giúp hắn tập tài liệu. Thôi em cứ ngồi đây chơi đi, tôi đi lấy tài liệu cho hắn.”
Dương Tư Minh không muốn làm phiền cô, nên tự mình lên lấy. Vả lại, nếu anh cứ đứng nói chuyện với cô chắc sẽ quên mang đồ tên Bạch Phong Thần nhờ lấy mất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.