Cái gì? Bạch Phong Thần mất một lúc lâu mới kịp tiêu hoá hết những lời Tiểu Nghiên vừa nói. Cô vừa mới bảo sẽ cho hắn ngủ một mình sao?
Bạch Phong Thần vội đứng dậy đi nhanh lên lầu, đập mạnh vào cửa, nói lớn:
“Tiểu Nghiên, em mở cửa ra!” Hình như khi nãy hắn có đùa hơi quá trớn rồi.
“…” Cô vẫn không mảy may đáp lại, nhất quyết giữ im lặng. Lần này thì cô thắng chắc rồi, còn khuya mới mở cưa cho hắn. Cứ ngoan ngoãn ngủ ngoài sofa, hoặc tìm đại phòng nào trống thì vào ngủ đi.
“Anh cho em ba phút, nhanh mở cửa không thì đừng trách.” Bạch Phong Thần thấy cô lì lợm như vậy đành dùng chiêu cuối, đe doạ mong cô sẽ suy nghĩ lại cho hắn vào ngủ cùng.
“Em không mở, anh đi mà ngủ với đống đề xác suất thống kê kia của mình đi.”
Tiểu Nghiên ở trong phòng nói lớn. Nghĩ gì mà trêu chọc cô cho chán chê rồi giờ còn hù dọa cô nữa. Xem thường cô quá rồi đấy. Cô bây giờ khác với Đan Tiểu Nghiên cách đây vài tháng rồi nha, mấy trò hù dọa gạt con nít đó cô không có sợ đâu.
Bạch Phong Thần bên ngoài đứng đợi lâu quá nên quyết định dùng biện pháp cuối cùng. Hắn đã cho cô cơ hội mở cửa rồi nhưng cô không nghe, vậy thì đừng trách hắn ức hiếp người quá đáng.
Hắn đi đến thư phòng, mở trong ngăn tủ nhỏ dưới hộc bàn ra, lấy chùm chìa khoá được cất ở đấy đã lâu. Bạch Phong Thần thầm nhoẻn miệng cười. Lần này em chết chắc rồi.
Lấy được chìa khoá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-bach-dung-lam-loan/930982/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.