Đợi được một lúc thì có hai nữ y tá đến, một người đẩy xe lăn một người cầm nạng chu đáo hỏi Dương Tư Minh.
“Anh Dương không biết anh muốn dùng loại nào?” Nữ y tá đẩy xe lăn hỏi.
Cô quan sát căn phòng một lượt vẫn không thấy người nhà bệnh nhân đâu liền thắc mắc hỏi: “Người nhà anh không đến đón anh về sao?”
Hai nữ y tá nhìn người đàn ông khôi ngô tuấn tú trên giường bệnh mà lòng không khỏi thương sót. Trong lòng cả hai thầm nghĩ ‘Nếu người nhà anh không tới thì anh có thể ở lại đây, chúng tôi sẽ chăm sóc chu đáo cho anh.’
“Đưa tôi cái nạng đi.”
Dương Tư Minh đen mặt. Anh đường đường là thanh niên trai tráng chỉ vì nứt nhẹ chút xương mà phải ngồi xe lăn thì còn ra thể thống gì? Vậy nên anh nhất quyết phải nhận lấy cái nạng gỗ trong tay y tá.
Vừa đúng lúc này thì ngoài cửa xuất hiện một thân áo blouse trắng bước vào.
“Tiểu tử thối! Cậu vậy mà còn nhớ đến tôi à?” Giọng nam nhân kia trách móc.
Hai nữ y tá nghe thấy giọng nói đó liền thu lại vẻ mặt mê trai, trở về dáng vẻ nghiêm túc vốn có khẽ chào: “Viện trưởng Lý.”
“Lý Hạo Nam! Giờ là lúc cậu trêu trọc tôi sao?” Dương Tư Minh được đà cậy mình là bệnh nhân mà khó tính nạt lại hắn.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Không thấy ông đây đang rất chật vật sao?”
Anh vốn định gọi Bạch Phong Thần đến đón nhưng chợt nhớ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-bach-dung-lam-loan/1916663/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.