Đan Tiểu Nghiên lúc này vừa bước ra khỏi phòng bệnh của Dương Tư Minh, trái tim cô lúc này như đang co thắt lại.
Nhìn lại hình bóng ngày đêm cô nhung nhớ, từng ánh mắt cử chỉ của hắn càng làm cho con tim ngủ yên từ lâu của cô một lần nữa thức tỉnh.
Quả thật vẫn chưa thể quên được hắn!
Tiểu Nghiên cười chua sót rồi lại nhìn nhóc con đang nằm trong lòng mình, đôi mắt cô bé lấp lánh nhìn cô.
“Mẹ! mẹ! chú lúc nãy thật đẹp trai!”
Đan Uyển Nhi không khỏi cảm thán. Lúc nãy cô bé không ngừng quan sát hắn, âm thâm so sánh với người chú Dương Tư Minh của mình. Đúng thật là một chín một mười không ai thua kém ai mà.
Tiểu Nghiên cười khẽ nhìn con gái, dịu giọng nói: “Chú đó là bạn của chú Tư Minh con…”
…và là ba ruột của con. Lời muốn nói ra lại bị nuốt lại vào trong, cô vẫn chưa muốn con bé biết đến sự tồn tại của người cha này. Trước mắt cô vẫn muốn sống yên bình, tự do tự tại, không muốn dính dáng gì đến chuyện tình cảm.
Uyển Nhi khẽ gật đầu nhẹ tỏ ý đã hiểu, bé rất tinh tế biết mẹ mình có tâm trạng không muốn nói ra, nên bé cũng ngoan ngoãn không hỏi thêm. Có vẻ mối quan hệ của mẹ bé và vị đẹp trai đó không tốt lắm.
…
Bên này Bạch Phong Thần sau khi thăm Dương Tư Minh xong thì lập tức xuất viện. Ban đầu anh tính nằm viện thêm một hai ngày nữa biết đâu có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-bach-dung-lam-loan/1916662/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.