Người xưa nói cấm có sai: ‘Ớt nào là ớt chẳng cay, gái nào là gái chẳng hay ghen chồng'. Không dám khẳng định nhưng thật sự, hình như tôi đang ghen rồi. Nồng độ giấm trong máu bỗng nhiên tăng cao khiến tôi nóng hết cả mặt. Mặc dù vẫn cố lẩm bẩm trong đầu khuyên nhủ bản thân rằng, anh giáo chỉ là đang giúp người...giúp người...giúp người thôi. Nhưng, việc mọi người xung quanh cứ cật lực đẩy thuyền chị Trúc tươi xinh kia với chồng mình ngay trước mặt mình. Quả thật, cái cảm giác nó 'ố dề' lắm luôn. Phải đến khi đám bạn hối đi, lúc này tôi mới chấn chỉnh lại bản thân, ráng tỏ vẻ mình rất ổn mà lết chân theo tụi nó tới thang máy để xuống dưới tầng trệt của trường.
- Phương nó sắp có thím đến nơi mà sao trông mặt nó kì vậy ta?
Tức, tức, tức... giận muốn tím tái hết cả người. Giờ chẳng lẽ giờ phải gào lên với bọn nó rằng: “Chồng tao sắp có nhí đến nơi rồi! Tụi mày bảo tao bình thường có nổi không?”
Thế là nguyên tiết học buổi chiều nay, tôi thề là tôi bức rức, bực bội trong người vô cùng. Vì hình ảnh chồng tôi ẵm chị Trúc kia đã xuất hiện ì xèo trên không gian mạng. Đa phần, mọi người đều cảm thán về sự xứng đôi vừa lứa, trông chị Trúc với anh giáo cứ như trời sinh một cặp vậy. Nhịn không nổi, tôi phải lấy điện thoại ra tra vào tận trang cá nhân của chị Trúc, để xem bức ảnh mà tụi sinh viên lúc trưa kêu nghi ngờ đó là chồng tôi nhằm muốn xác thực thử.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-a-sao-lai-doi-lam-chong-em/421694/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.