Nói chứ cãi thì cãi, đi vẫn phải đi thôi. Mặc dù được chuyên viên trang điểm đến tận nhà hoạ cho cái mặt kiêu sa đến không nhận ra mình. Ngay cả thầy cũng phải ngơ mặt nhìn tôi và nói tôi trông giống như 1 bé dâu tây đỏ mọng, nhìn chỉ muốn cắn ngay nhưng tôi vẫn run và hồi hộp lắm. Lòng bàn tay cứ lạnh ngắt suốt từ lúc ở nhà cho đến khi lên xe và được tài xế chở đến công ty dự tiệc. Anh giáo biết tôi lo lắng lẫn hồi hộp nên cũng rất tâm lý, ngồi bên cạnh dỗ dành an ủi tôi không ngừng:
- Không sao đâu mà, em đừng căng thẳng quá. Có chồng em ở đây vì thế em phải tự tin và bản lĩnh lên chứ.
Tại ổng hết đó, con nhỏ xin ở nhà thì không cho, lôi đầu nó theo giờ bắt người ta phải bản lĩnh lên. Chỉ cần nghĩ tới thôi mà tôi ức muốn trào máu họng. Suốt quãng thời gian ngồi trên xe, tôi chỉ biết ngồi đúng 1 tư thế trong sự bồn chồn và căng thẳng. Mặc cho lão thầy già nãy giờ gác chân khoan thai, tay nắm lấy tay tôi và xoay đầu ngắm tôi nãy giờ.
- Làm gì mà anh nhìn em hoài vậy? Người ta đang sợ muốn chết đây.
Tôi nhăn mặt hỏi và nhận được câu trả lời đầy châm chọc từ ổng:
- Em mà cũng biết sợ sao? Ở nhà mỗi lần tôi nói gì là miệng mồm cãi nhanh lắm mà. Có biết trên dưới là gì đâu mà giờ la sợ. Hả?
Vừa nói thầy vừa đưa tay bẹo nhẹ miệng tôi, thế nên tôi liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-a-sao-lai-doi-lam-chong-em/421673/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.