Khi tôi khẽ cử động và hé mở đôi mắt mới trải qua quá nhiều nỗi kinh sợ nhìn mọi vật xung quanh. Giọng của anh giáo già liền vang lên bên tai gọi tôi rằng:
- Ốc tiêu!
Tôi quay sang nơi thầy đang ngồi canh tôi suốt đêm qua tới giờ, mà không dám chợp mắt 1 giây phút nào cả. Bàn tay thầy vuốt ve đầu tôi tràn đầy sự lo lắng và quan tâm mãnh liệt. Đôi mắt tôi còn mờ do vẫn đang lơ mơ, nhưng tôi có thể nhìn thấy đáy mắt của thầy hơi đỏ hoe. Dụi mặt thật kỹ để cho tỉnh táo, tôi ngước lên thầy và liền thều thào thắc mắc:
- Sao em lại ở đây hả anh?
Thầy mệt mỏi vội nằm xuống bên cạnh, vòng tay ôm tôi thật chặt như muốn giấu tôi vào cõi lòng của người đàn ông chưa từng sợ bất kỳ điều gì. Nhưng đêm qua lại khiến cho anh ấy muốn xụi lơ hết cả thân xác lẫn tinh thần. Bởi chỉ cần chậm 1 chút, 1 chút xíu thôi là tôi sẽ không nằm trong vòng tay êm ả này của thầy đâu. Mà đã chết tức tưởi với cái xác nhầy nhụa be bét ở trong quan tài rồi.
Tôi cũng vòng tay ôm lấy thầy, đợi thầy hôn lên trán tôi vài cái và sau đó trả lời tôi bằng giọng vừa vui nhưng cũng chưa hết lo lắng:
- Anh đưa em về đây từ đêm qua, em thấy trong người sao rồi? Có đau chỗ nào không?
Tôi đau chứ, toàn thân nhức mỏi và cảm giác rát khắp người. Vì trên thân thể tôi có nhiều vết cào lắm. Nhưng tôi không muốn than vãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-a-sao-lai-doi-lam-chong-em/421649/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.