Tôi không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì thầy đã vươn tay bật đèn đầu giường cho sáng để tôi còn thấy đường. Vội trợn ngược mắt lên nhìn thầy, tôi kinh hãi:
- Chuyện gì vậy thầy? Mẹ em bị sao vậy thầy?
- Mẹ em đang phải trả giá với những việc làm sai trái của mình. Vì dượng em đã về nước và đang ở bên đó với mẹ.
Tôi cố nhanh trí hiểu ra, thì tiếng mẹ tôi lại vọng lên lần nữa:
- Anh ơi, xin tha cho em đi, em xin anh mà anh ơi!
Tôi lật đật ngồi dậy, không quan tâm đến thầy mà lao vội ra cửa phòng. Quýnh quáng chạy hết công suất qua bên phòng ngủ của tôi và thầy. Rồi thần trí tôi bị doạ cho kinh hãi, khi thấy cảnh 1 người đàn ông trung niên tầm 50 tuổi, khuôn mặt không được bảnh tỏn vì có những vết rỗ trên 2 má, và cao hơn mẹ tôi chừng hơn nửa cái đầu là cùng. Ông đang dùng sức lôi mẹ tôi kéo ra lan can bên ngoài. Chết rồi! Đừng nói là vì quá tức giận, mà ông ấy đòi ném bà từ tầng 11 xuống dưới nha. Tôi hốt hoảng tột độ, nên vội hét lên:
- Dượng....dượng...làm ơn tha cho mẹ con. Con lạy dượng, con xin dượng!!!
Tôi chạy đến tóm lấy thân thể của mẹ bị lôi đi xềnh xệch, và bà cũng đang trong trạng thái vô cùng hoảng loạn, miệng mồm hét toáng lên cầu xin chồng mình tha mạng. Đôi má của bà đỏ ửng sưng tấy lên, do vừa bị lãnh những cái tát trời đánh. Ông dượng kéo ra, còn tôi thì cố kéo bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-a-sao-lai-doi-lam-chong-em/421623/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.