Thề là tôi run lắm, hồi hộp muốn chết ngộp trong xe. Tự nhiên, ông giáo bữa nay lại nói với tôi những câu từ cứ mờ ám sao sao đó, khiến tôi bị hoang mang vô cùng luôn. Tôi là tôi sợ mấy cái kiểu trai gái này lắm nè, nên không thích vướng bận hay dây dưa gì về ba cái thứ yêu đương và tình cảm này đâu. Với sự xuất chúng của ổng, gái bu theo ổng đầy đường, ngoắc tay cái là có. Sao lại đi kiếm cái con phèn chua như tôi, lại vừa mới chạm ngưỡng tuổi trưởng thành mà đùa giỡn như thế này. Bộ ổng hết chuyện làm rồi sao? Tôi đã từng giữ khư khư quan điểm của mình là tôi sợ đàn ông, và tôi cũng không tin trên đời này có hoàng tử hay soái ca chung tình.
Giây phút này, bị ổng nói cho vài câu ớn ớn, tôi bỗng run rẩy đến bật trào nước mắt. Sợ đến nỗi mà ôm mặt khóc bù lu bù loa, có ý muốn cầu xin thầy hãy buông tha cho tôi. Nước mắt ở đâu có sẵn, tôi cho nó tuôn ào ào trào ra khoé mi làm ướt nhoè cả đôi mắt.
Ông thầy thấy thế hoảng hồn bèn tấp xe vô lề liền, đưa tay mở đèn trên trần lên cho sáng, rồi nhào qua bám lấy 2 vai tôi quay qua đối diện với ổng, để xem xét tôi đang ra sao. Không quên gấp gáp hỏi tới tấp:
- Ủa Phương, em bị cái gì vậy? Nói tôi nghe coi, em không khoẻ ở chỗ nào phải không?
Vừa khóc, tôi vừa lắc đầu, quệt nước mắt và sụt sịt mũi. Tôi ráng mở miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-a-sao-lai-doi-lam-chong-em/421590/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.