Í xời, từ khi nào mà ông giáo Vinh lại quan tâm đến đời sống riêng tư của tôi thế này đây ta? Tôi cười xạo sự lên tiếng trả lời thầy lại rằng:
- Dạ, tối nay ngoài trời trăng thanh gió mát, nên em nổi hứng ra ngoài đi dạo 1 lát ấy mà!
Thầy đưa mắt nhìn tôi và cũng chẳng nói gì thêm. Trong thang máy, hình bóng 1 nam 1 nữ, 1 lớn 1 nhỏ, 1 sang 1 hèn. Đứng 2 góc cách xa, trông tách biệt rõ rệt thành 2 thế giới khác nhau hoàn toàn. Nhìn qua ánh gương phản chiếu trên cửa thang máy, tôi thấy khuôn mặt của thầy hình như đang trầm tư suy nghĩ điều gì đó sâu xa, trông có vẻ hơi buồn buồn.
Cửa thang máy mở ra, tôi định bụng để thầy đi trước, nhưng ổng lại quay sang tôi:
- Sao không ra đi?
- À, dạ!!
Thầy nói thế, thôi tôi cũng mạn phép lủi trước vậy. Đưa mắt lên nhìn thầy 1 cái, rồi tôi cũng lầm lũi đi ra. Thầy bước ngay theo sau bóng lưng của con bé ốc tiêu tôi đây, khiến tôi cảm thấy sau gáy của mình cứ có gì đó rờn rợn. Nên bước chân của tôi trong vô thức đi nhanh hơn.
Khi tôi đang đưa tay mở cửa nhà mình, thầy cũng đứng ở trước cửa căn hộ của ổng. Bỗng thầy nhìn sang tôi mà hỏi vọng tới:
- Phương, em có thích chơi “đồ cổ” không?
Tôi ngẩn người vì câu hỏi khó hiểu này của thầy. Tiền không có mà ăn, tự dưng ông giáo lại hỏi tôi có thích chơi đồ cổ không? Bộ thầy hết người rủ, đi rủ con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-a-sao-lai-doi-lam-chong-em/421589/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.