Chương trước
Chương sau
Nàng lắc đầu. “Ta không biết.” Nàng không thể để Triệu Sách biết trong lòngnàng đang nghĩ đến ai, nếu không sẽ bị hắn dùng làm con tin uy hiếp.

Triệu Sách hừ một tiếng: “Đồ ngu.” Hắn ngừng một chút mới thốt ra hai chữ: “Lục Nguyên.”

Vân Phỉ giật mình, lập tức hiểu được dụng ý của Triệu Sách.

Triệu Sách nói: “Nghe nói hôm đó cô cứu được Lục Nguyên, Lục gia coi cô làthượng khách, rất biết ơn cô. Lục Thịnh còn tặng cho cô một món thù laorất hậu hĩnh nữa mà. Nếu bây giờ ta mang cô đi tìm Lục Nguyên đòi mộtkhoản tiền, chắc hắn sẽ không nhìn ân nhân cứu mạng chết mà không cứuchứ?”

Vân Phỉ vừa căm giận sự vô sỉ của hắn, vừa mừng thầm trongbụng. Nơi này rất gần với Tấn Thành, nàng đến được chỗ Lục Nguyên thìcoi như đã thoát hiểm. Chắc chắn Lục Nguyên sẽ không thấy chết mà khôngcứu.

Nàng ngập ngừng một lát. “Ý này của ngươi cũng không tồi, có điều Lục gia đã cho ta một khoản tiền hậu tạ, tuy ta đã cứu Lục Nguyênnhưng cũng không phải là người của Lục gia, e là bọn họ sẽ không đápứng.”

Triệu Sách nhướng mày: “Cô biết nghĩ cho Lục Nguyên quá nhỉ? Thế nào, thích hắn rồi sao?”

Vân Phỉ đỏ mặt: “Nói bậy.”

Triệu Sách liếc xéo nàng, chế nhạo. “Hừ, không thích hắn sao còn ở lại Lụcgia cả tháng trời, chẳng phải muốn thừa cơ hội này gả cho Lục Nguyênsao, ai ngờ Lục gia lại không vừa mắt với cô.”

Vân Phỉ liếc hắn một cái: “Ngươi nói đúng rồi, người ta không vừa mắt với ta.”

Triệu Sách trào phúng một cách cay nghiệt. “Một con ranh bụng dạ khó lường như cô, ai mà thèm.”

Vân Phỉ biết hắn hận nàng nên cố ý đâm thọc nàng. Thế là nàng liền thuậntheo ý của hắn, làm ra vẻ bị người ta nói trúng tim đen. “Phải, ngươinói không sai, ta là con nhóc bụng dạ khó lường, không ai thèm cưới chonên ta và Úy Đông Đình thành thân hôm trước, hôm sau hắn đã bỏ ta rồi.”

Thấy vẻ mặt đau lòng của nàng, Triệu Sách tự dưng mất hứng, không nói thêm gì nữa.

Một lát sau, hắn đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Nếu ta đưa ngươi đến chỗ Úy Trác thì không biết sẽ thế nào nhỉ?”

Lòng Vân Phỉ cực kỳ kích động nhưng ngoài mặt thì lại làm ra vẻ kinh hoàng,vội vàng nói: “Đừng mà, cha ta và hắn không đội trời chung, Úy Trác nhất định sẽ giết ta mất.”

Triệu Sách cười lạnh: “Thế thì tốt, ta đã muốn giết cô từ lâu, nay mượn đao giết người cho đỡ bẩn tay ta.”

Đương nhiên Vân Phỉ hy vọng hắn có thể đưa mình tới chỗ Úy Đông Đình nhưngnàng biết Triệu Sách hận nàng, nếu hắn biết ý nghĩ thật sự trong đầunàng thì nhất định sẽ không để nàng được như ý. Hơn nữa Úy Đông Đình đãkéo quân lên phía bắc, rời khỏi Tấn Thành rồi.

Giữa Triệu Sách và nàng có quá nhiều ân oán, hắn bị kích thích nên tính tình hỉ nộ vôthường, ở chung với hắn thì lúc nào cũng đối mặt với nguy cơ bị giết.Nơi này rất gần với Tấn Thành, đi tìm Lục Nguyên thì sẽ nhanh thoát thân hơn. Úy Đông Đình cách quá xa, ngoài tầm với.

Cho nên khi TriệuSách vừa đưa ra ý định giao nàng cho Úy Trác thì nàng lập tức làm ra vẻkinh hoàng sợ hãi, rưng rưng nước mắt, vừa uất ức vừa lo sợ nhưng vẫn cố nén nỗi sợ hãi ấy.

Thấy nàng sắp rơi nước mắt thì Triệu Sách -kẻ luôn luôn kiêu ngạo tự phụ - trở nên không được tự nhiên cho lắm. Ỷmạnh hiếp yếu từng là hành vi hắn khinh thường nhất, nhưng hiện nay hắnlại làm thế với nàng.

Hắn né tránh không nhìn nàng nữa. Một látsau, khi hắn nhìn lại thì trên gương mặt trắng nõn của nàng đã lăn dàihai giọt nước mắt trong veo.

Triệu Sách càng cảm thấy mình đangăn hiếp một cô gái bơ vơ vô tội, trong lòng hơi hổ thẹn và áy náy, nhưng vừa nghĩ đến Hiểu Phù thì lập tức cố mà nhẫn nhịn.

Vân Phỉ lẳnglặng quan sát, tinh tế cảm nhận được Triệu Sách đã hơi dao động. Rốtcuộc thì hắn sẽ tức giận nhất thời mà giết nàng hay còn muốn lợi dụngnàng một cách triệt để đây.

Vân Phỉ lau nước mắt, nhìn hắn. “Tabiết ngươi hận cha ta, thật ra ta cũng hận ông ấy. Ông ấy lợi dụng mẹta, lợi dụng ta và đệ đệ, hoàn toàn không coi sự sống chết của bọn ta ra gì nên đương nhiên ta sẽ không bênh vực ông ấy nữa. Nếu ta còn có mạngđể trở về, ta sẽ giúp ngươi cứu quận chúa ra.”

Đề nghị này đúnglà rất có sức mê hoặc, Hiểu Phù là người thân duy nhất của hắn trên đờinày, đương nhiên hắn muốn cứu nàng ra. Nhưng đáng tiếc Triệu Sách từngbị Vân Phỉ gạt một lần nên trong lòng đã mặc định nàng là một người mưumô xảo quyệt, cho dù Vân Phỉ có nói ngon nói ngọt hơn nữa thì hắn cũngkhông dám tin một cách dễ dàng. Triệu Sách cười lạnh hỏi ngược lại: “Cônói xem ta có tin cô không?”

Vân Phỉ nhìn hắn: “Ngươi tin ta thì chỉ có lợi mà không có hại, tại sao không thử một lần?”

Triệu Sách im lặng không nói, trong lòng đang tính toán: giết nàng thì hả cơn giận nhất thời mà giữ nàng lại thì còn có tác dụng, hoặc có thể lợidụng nàng để cứu được Hiểu Phù thật. Có điều không phải bây giờ, đợi hắn lấy được tiền, tìm được một nơi an toàn thì sẽ hành động sau.

Vân Phỉ tháo hết vòng tay, trâm cài, bông tai trên người ra, gom hết lạitrong tay, đưa tới trước mặt hắn: “Bây giờ ngươi không một xu dính túi,ta còn có ít trang sức, ngày mai ngươi lấy đi bán để giải quyết chuyệnkhẩn cấp trước mắt cái đã.”

Hành động này của nàng làm Triệu Sách rất bất ngờ. Dưới ánh lửa, trong bàn tay nhỏ nhắn như ngọc của nàng,những thứ trang sức ấy phát ra ánh sáng lấp lánh.

Hắn muốn giếtnàng, vậy mà nàng còn nghĩ thay cho hắn. Nhìn dung nhan xinh đẹp rớm lệcủa nàng, nhìn ánh mắt trong trẻo chân thành, Triệu Sách đột nhiên cảmthấy trong lòng hơi rối loạn, không hoàn toàn là mềm lòng mà còn có thêm thứ gì đó không nói rõ được.

Vân Phỉ nhẹ nhàng đặt những thứ trong tay lên áo của hắn.

Triệu Sách im lặng không nói, một lúc sau mới cất những thứ ấy đi, sau đókhông nói thêm tiếng nào nữa, chỉ dựa vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi,không biết có ngủ hay không.

Lúc này đã quá nửa đêm, Vân Phỉ cũng tựa lên đầu gối, chợp mắt một lát.

Khoảng hơn một canh giờ sau, ngoài cửa sổ đã hơi rạng lên, lúc này trời sắp sáng.

Triệu Sách mở mắt ra, gọi một tiếng. “Đi thôi.” Vân Phỉ đứng dậy, vặn vẹo chân tay, ra khỏi nông trại.

Triệu Sách dắt ngựa qua, hai người cưỡi chung một con ngựa. Trên đường đi,hắn cầm đồ trang sức, ăn cơm xong thì không ngừng ra roi thúc ngựa chạycho đến lúc hoàng hôn.

Suốt dọc đường, không có người đuổi theo bọn họ, hy vọng được cứu thoát của Vân Phỉ cũng hoàn toàn tan biến.

***

Úy Trác đột nhiên lui binh, dẫn quân kinh thành lên phía bắc, bỏ thành Lạc Dương. Lúc này, chắc chắn Vân Định Quyền đang bận bịu với chuyện làmchủ Lạc Dương, tự lập làm vua. Tuy binh lực của Lâm Thanh Phong khôngbằng hắn nhưng cũng không phải là kẻ dễ đối phó, cho nên cuộc đối chọigay gắt giữa hai người không phải ngày một ngày hai là có thể giải quyết xong. Lúc này, nhất định thành Lạc Dương đang rất náo nhiệt. Vân Phỉđoán hẳn là Vân Định Quyền không rảnh mà lo cho sự sống chết của nàngnên mới giao chuyện giải cứu nàng và Triệu Hiểu Phù, tiêu diệt TriệuSách cho Anh Thừa Cương. Cho nên nàng sẽ không được cứu, bởi vì Anh Thừa Cương ước gì nàng có thể chết trong tay Triệu Sách.

Sau khi trời tối, hai người lại tìm một nông trại bên đường để tá túc.

Bà lão nhận được mười mấy đồng bạc thì rất mừng rỡ, chuẩn bị cơm tối chohai người hết sức nhiệt tình, rồi nhường căn phòng của mình cho họ ở.

Vân Phỉ thấy chỉ có một phòng thì vội nói: “Bà ơi, cháu ở một mình.”

Triệu Sách lập tức liếc xéo nàng, lớn tiếng nói: “Cô còn lôi thôi gì nữa.”

“Đúng vậy, vợ chồng son cãi nhau đầu giường, làm hòa đuôi giường mà.” Bà lãothấy diên mạo của Vân Phỉ và Triệu Sách đẹp như trong tranh, lại cưỡichung một con ngựa thì cứ tưởng là một đôi vợ chồng, cười ha hả rồigiảng hòa cho họ.

Vân Phỉ nhìn chiếc giường kia, lòng thầm sợ hãi, cứ ngồi bên bàn, mặt hơi căng thẳng.

Đương nhiên Triệu Sách biết nàng đang nghĩ gì, hừ một tiếng khinh thường. “Cô tưởng là ta sẽ chạm vào cô sao? Đúng là tự mình đa tình. Nếu không vìtrả thù cha cô thì ta sẽ có hứng thú với cô chắc? Cô đẹp hơn ta saochứ?”

Vân Phỉ vốn đang rất lo lắng, khi nghe được câu cuối cùng thì không nhịn được mà cười phì một tiếng, quay mặt đi.

Triệu Sách hừ lạnh: “Không muốn chết thì mau đi ngủ đi. Lão tử không ngủ cảđêm rồi, đâu rảnh mà giằng co với cô.” Nói xong, hắn kéo Vân Phỉ lêngiường, sau đó cởi thắt lưng của nàng ra.

Vân Phỉ vừa thở phào nay lập tức khẩn trương, không ngừng giãy giụa: “Buông ra, ngươi làm gì vậy.”

Triệu Sách sa sầm mặt, không nói một tiếng, giật mạnh thắt lưng của nàng, sau đó trói hai tay của nàng lại, rõ ràng là sợ nàng nhân lúc hắn ngủ mà bỏ chạy.

Hai cổ tay bị đốt phỏng lại đau khiến Vân Phỉ phải hít hà, nhưng chỉ cần hắn không chạm vào nàng thì chút đau đớn này có là gìđâu.

Quả nhiên Triệu Sách không có hứng thú chạm vào nàng, chỉ nằm quay lưng về phía nàng mà ngủ.

Vân Phỉ lo lắng được một lúc, sau đó thì thả lòng người. Suốt một ngày mộtđêm nàng gần như là không ngủ, Triệu Sách cũng vậy nên hai người đều rất mệt mỏi và buồn ngủ, gần như vừa đặt đầu xuống gói là ngủ ngay, thậmchí không nói với nhau câu nào.

Có lẽ là vì quá mệt nên Vân Phỉngủ một giấc thật dài cho đến khi trời sáng, bị hương thơm của thức ăn ở bên ngoài làm tỉnh giấc.

Nàng vừa mở mắt liền nhìn thấy mộtgương mặt anh tuấn đang đưa về phía mình. Đôi mắt hơi xếch lên với mộtgóc độ hoàn mĩ, đôi mày rậm, sống mũi cao, làn da gần như không chút tìvết, bóng loáng mịn màng còn hơn cả con gái. Nhưng những sợi râu lúnphún vừa mọc dưới cằm lại khiến cho gương mặt xinh hơn cả con gái này có vẻ nam tính.

Mặt Vân Phỉ chợt nóng lên như bị giội nước sôi.Không biết từ khi nào, trong lúc ngủ nàng đã quay mặt về phía TriệuSách, hai người mặt đối mặt, khoảng cách không đến nửa thước. Chưa hết,chân phải của nàng còn gác lên chân trái của hắn. Nàng vội vội vàng vàng lấy chân xuống.

Triệu Sách mở mắt ra, nhìn nàng rồi hừ lạnh: “Lão tử bị cô đè cả đêm, cô ngủ y như heo ấy.”

với tính cách của Vân Phỉ, nếu bị người ta mắng là heo thì sớm đã nhảy dựng lên nổi đóa rồi. Nhưng bây giờ bị hắn bắt giữ, đánh không lại, chạycũng không được nên đành phải cố nhịn, cúi đầu không nói.

TriệuSách mắng xong, thấy nàng im lặng không tranh luận thì cảm thấy hết thúvị. Dáng vẻ cúi đầu ngoan ngoãn của nàng làm hắn nhớ tới muội muội HiểuPhù. hai người đều có gương mặt trái xoan, lúc cúi đầu thì hơi hơi giống nhau.

Ánh mắt hắn nhìn vào cổ nàng. Trên làn da nõn nà có mộtvết thương đã đóng vảy, giống như trên một bức tranh đẹp hoàn hảo lại có một nét bút bị lạc. Hắn dời mắt đi, cởi thắt lưng trói tay nàng ta.

Hắn nhảy xuống giường, ném lại một câu lạnh như băng: “Mau đi ăn cơm, ăn xong thì đi tiếp.”

Vân Phỉ xoa xoa cổ tay, chỗ ấy vốn bị đốt phỏng, hôm qua lại bị trói cả đêm thì bắt đầu có vẻ thêm nghiêm trọng, càng thêm đau nhức.

Bữasáng của bà lão rất đơn giản, nhưng bụng đói thì ăn quàng, lạnh khôngchê áo rách, hai người đều ăn rất ngon lành. Ăn xong, Triệu Sách lập tức dẫn Vân Phỉ đi tiếp.

Lúc chạng vạng, hai người đến được TấnThành. Vừa vào thành, Vân Phỉ liền cảm thấy nơi này có gì đó khác vớilần trước nàng đến, nhưng lại không biết chỗ khác biệt ấy là đâu.

Triệu Sách đến chợ mua một cái mũ có màn che, che từ đầu đến ngang hông Vân Phỉ.

Hắn cưỡi ngựa thẳng đến Lục phủ, muốn thám thính tình hình trước sau đó mới tính toán. Vân Phỉ nhìn mảng tường xanh ngói biếc quen thuộc, nhìnnhững đóa hoa hồng tường vi nở rộ trên đầu tường, lòng cảm thấy dâng lên nỗi vui mừng. Một tháng ở Lục gia còn hạnh phúc hơn là ở bên cạnh chanhiều. Thứ hạnh phúc ấy giản đơn mà bình lặng, sự yêu thương chiềuchuộng của Lục Thịnh đối với con cái làm nàng cực kỳ hâm mộ.

Nhưng điều bất ngờ là đi dọc theo mảng tường xanh được một đoạn thì đột nhiên có một mảng tưởng bị ngã, giống như là bị lửa thiêu, trên những viêngạch màu xanh đều là vết khói ám.

Vân Phỉ thầm cả kinh, ngay cảTriệu Sách cũng thấy bất ngờ, thúc ngựa chạy thẳng đến trước cửa phủ thì thấy cửa được đóng im lìm.

Triệu Sách xuống ngựa, hỏi một người gánh hàng đi ngang qua.

“Lục gia làm sao vậy?”

“Huynh là người ở nơi khác tới đúng không?” Người này nghe xong thì có vẻ ngạc nhiên. “Ngay cả chuyện lớn thế mà cũng không biết sao? Không lâu trướcđây Lục gia xảy ra hỏa hoạn, nghe nói Lục lão gia dẫn người ta đến TấnChâu rồi.”

Vân Phỉ giật mình, vội vàng hỏi: “Hỏa hoạn? Người của Lục gia không sao chứ?”

Người qua đường lắc đầu: “Chắc là không sao.”

Vân Phỉ thở phào, lòng bớt lo lắng, cười nói tiếng cảm ơn với người kia.Lão thái thái, Lục Thịnh, Lục Nguyên, Lục Kim, bốn người này Vân Phỉ đều rất thích, nàng không muốn họ xảy ra chuyện gì.

Sau khi ngườikia đi, Triệu Sách cười đầy ẩn ý: “Quan tâm người của Lục gia quá nhỉ,xem ra cô đúng là hoạn nạn nảy sinh tình cảm với Lục Nguyên rồi. Đángtiếc, cô đã gả cho Úy Đông Đình.”

Vân Phỉ cảm thấy số mình đúnglà xui cực hạn. Vốn cứ tưởng tới Tấn Thành là có thể thoát nạn, ai ngờlại không may như vậy, Lục Nguyên đã rời khỏi đây. Không biết tiếp theoTriệu Sách sẽ đối phó với nàng thế nào nữa. Lòng nàng vừa chán nản vừalo lắng, rất sợ hắn sẽ nghĩ ra ý gì ác độc để giày vò nàng.

Nàng thấp thỏm hỏi: “Lục Nguyên không ở đây, ngươi tính làm sao bây giờ?”

Triệu Sách vuốt cằm, nói: “Không sao, ta dẫn cô tới Tấn Châu tìm hắn.”

Lòng Vân Phỉ nửa mừng nửa lo. Lo là tiếp theo nàng vẫn bị hắn bắt giữ, không thể thoát thân. Mừng là Triệu Sách chưa lấy được tiền thì sẽ không làmgì nàng. Hơn nữa Úy Đông Đình dẫn quân rời khỏi Lạc Dương lên phía bắc,lần này đi Tấn Châu không biết có gặp y hay không?

Nghĩ đến đây,nàng thầm kích động, nhưng mặt vẫn không tỏ vẻ gì, chỉ nói: “Chi bằngngươi dẫn ta về Kinh Châu, ngươi muốn bao nhiêu thì mẹ ta sẽ cho.”

Triệu Sách nhìn nàng rồi cười lạnh: “Tiểu nha đầu, cô lại muốn gạt ta nữa à. Tới Kinh Châu, e là ta sẽ chết không chỗ chôn.”

Vân Phỉ lập tức mở to đôi mắt ngây thơ hồn nhiên, nói hết sức chân thành: “Thật mà, ta không gạt ngươi đâu.”

Mặt Triệu Sách sa sầm lại, hung tợn nói: “Cô đừng có giở trò trước mặt ta,nếu không ta không ngại hy sinh bản thân để cắm sừng Úy Đông Đình đấy.”

Vân Phỉ vừa thẹn vừa giận nhưng lại không dám nổi đóa, lòng thầm mắng một tiếng: Đồ chảnh chọe
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.