Nam Môn Hạo Nhiên đuổi theo Long Khải Doanh, lúc gần đến nơi Long Khải Doanh đột ngột thả người, vững vàng đứng lại!! Nam Môn Hạo Nhiên đang theo đà không kịp hãm lại, ngay cả lên tiếng cảnh báo cũng đều không kịp nốt, hoàn toàn lao vào lòng Long Khải Doanh!!!
Long Khải Doanh một tiếng kinh hô cũng không có, ngược lại cười tươi, ôm Nam Môn Hạo Nhiên: “Bảo bối! Thật nghe lời a~ ta nên gọi ngươi cái gì ni?”
Nam Môn Hạo Nhiên dùng hết khí lực giãy giụa thoát khỏi Long Khải Doanh, nhất hồi thở dốc! Long Khải Doanh tuy dáng vẻ tiêm nhu(1),nhưng khí lực thật kinh người, hại hắn thiếu chút nữa đã bị khảm vào bờ ngực tinh tếấm áp kia!
“Buông, buông ra!! Ta là Nam Môn Hạo Nhiên! Không được gọi ta là bảo bối!!!”
“Ha hả~ ngươi xấu hổ a! Hảo khả ái!” Long Khải Doanh mặc hắn thoát thân, đôi mắt lấp lánh khẽ chuyển, nhẹ nhàng cười nói. Người kia thật đúng là… càng ngày càng khả ái! Thật muốn đem đi ăn quá đi…
Không biết tình cảnh nguy hiểm của mình, Nam Môn Hạo Nhiên không sợ chết gào: “Ai xấu hổ!! Nói về khả ái… phải dành cho ngươi mới đúng!”
“Cảm tạ khen ngợi.” Long Khải Doanh thản nhiên cười. Nam Môn Hạo Nhiên, chịu không nổi sự vô sỉ của hắn, chỉ muốn chui tọt xuống hố!
Long Khải Doanh định mở miệng nói, nhưng cách đó không xa mơ hồ truyền đến tiếng người, hắn lập tức nghiêm túc, nhìn thẳng về phía trước, phân phó Nam Môn Hạo Nhiên còn đang ai oán: “Bọn họ tới. Tổng cộng bảy, ta bốn ngươi ba.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thau-long-hoan-phung/2687445/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.