Tống Thanh Thư lại giật mình, không biết Cổ Tự Đạo an bài như thế nào, trong lòng mơ hồ lo lắng, mình cũng sắp xếp Chu Chỉ Nhược cùng Lam Phượng Hoàng đến cướp người, nếu đến lúc đó cùng người Cổ Tự Đạo an bài nổi lên xung đột, thì đến lúc đó thật là phiền toái.
-Xong chưa? Chúng ta chuẩn bị xuất phát.
Cách đó không xa Triệu Mẫn không kiên nhẫn nói, nàng vốn là thưởng thức anh hùng hào kiệt, đối với Cổ Bảo Ngọc quần áo lụa là tràn ngập son phấn như vậy nên không có chút nào hảo cảm, huống chi hôm nay vội vã quay về vấn an phụ thân, gặp hắn cứ tại nơi đó dài dòng chậm chạp, nên sắc mặt không tốt.
Cổ Tự Đạo nhíu mày, cố nén đối với hắn nói ra:
- Ngươi đi trước đi, một đường hãy cẩn thận.
Tống Thanh Thư gật đầu, đi đến trước một con ngựa Mông Cổ cao to, không khỏi có chút khó xử: “ Cũng không biết Cổ Bảo Ngọc tiểu tử kia có biết cưỡi ngựa hay không, hiện giờ Cổ Tự Đạo đang ở sau lưng nhìn chằm chằm vào, vạn nhất biểu lộ không đúng thì liền thất bại trong gang tấc rồi…”
-Thất thần làm gì, nhanh lên ngựa d0i..
Triệu Mẫn tại đó không kiên nhẫn mà thúc giục, Tống Thanh Thư hận đến nghiến răng ngứa, “ Hừ.. này, có biết hay không ngươi rất có thể làm hỏng mất đại sự của trượng phu ngươi đấy..”.
Có lẽ là do Triệu Mẫn thúc giục làm cho đầu óc hắn linh quang lên, lập tức nghĩ đến “ Nếu Cổ Bảo Ngọc không biết cưỡi ngựa, thì Cổ Tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thau-huong-cao-thu-cai-bien/423331/chuong-1195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.