Có lẽ là Kim Ba Tuần Hoa độc tính quá mức bá đạo, khuôn mặt Địch Vân vẫn như là khi còn sống, một chút dấu hiệu tổn hại cũng đều không có.
-Sư ca….
Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, Thích Phương nghẹn ngào, lại muốn nhào tới, thì bị Lam Phượng Hoàng cùng Chu Chỉ Nhược ngăn cản lại…
-Sư ca, đều là do ta hại chết sư ca…
Thích Phương rũ người ngồi trên đất, ô ô khóc lên.
-Hai người chiếu cố tốt nàng, ta đi một chút sẽ quay trở lại.
Tống Thanh Thư phân phó xong, thân người như hóa thành khói xanh hướng Lâm An thành kích bắn đi.
-Xin Thích tỷ đừng qua bi thương..
Chu Chỉ Nhược, đành phải vuốt ve tóc của nàng an ủi, Lam Phượng Hoàng cũng ngồi chồm hổm xuống theo bên cạnh an ủi.
Một lát sau, Tống Thanh Thư liền đã trở về, trên vai còn khiêng theo một cái quan tài.
-Không thể để cho Địch huynh đệ cứ như vậy phơi thây ngoài hoang dã, trước hết để cho hắn nhập thổ vi an đi.
Tống Thanh Thư trầm giọng nói ra, Thích Phương đôi mắt khóc nhiều đã chuyển màu đỏ, nghe vậy nhẹ gật đầu ..
Khi thấy Tống Thanh Thư đưa tay ôm lấy Địch Vân chôn dưới đất, Chu Chỉ Nhược mặt mày biến sắc:
-Cẩn thận!
Tống Thanh Thư lắc đầu:
-Yên tâm đi, bây giờ ta đã không còn sợ Kim Ba Tuần Hoa nữa, với lại ta cũng nên tiễn đưa tiễn Địch huynh đệ đoạn đường cuối cùng.
Lúc trước Địch Vân đang rất tốt, nếu không phải là mình đem hắn mang ra khỏi vùng Tương Tây, thì có thể hắn sẽ không rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thau-huong-cao-thu-cai-bien/423312/chuong-1176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.