🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 182: VƯƠNG HẬU CỦA THỔ PHỒN.
-Tống đại ca…
Nhìn thấy hắn, Chung Linh vui mừng kêu lên.
Khúc Phi Yên thì phản ứng đỡ hơn một chút, đến bây giờ nàng còn đang suy nghĩ tại sao bỗng dưng tối hôm qua mình tại sao lại chủ động hiến thân cho hắn, nàng làm sao biết được, người tu luyện Hoan Hỉ thiền pháp cả người sẽ tỏa ra dị hương, đối với nữ nhân có sức kíƈɦ ŧɦíƈɦ tính dục vô cùng mãnh liệt, uy lực cũng không thua kém gì "Âm Dương Hòa Hợp Tán", tối hôm qua nàng ngửi qua mùi thơm này, phản ứng lên cơn động dục là điều bình thường.
-Chung Linh, Khúc Phi Yên.. đa tạ đêm qua các muội hi sinh dự thuần khiết của thân thể cứu giúo ta.
Sau khi đàm luận cùng Liên Hoa Đại Sĩ, Tống Thanh Thư đã biết qua hung hiểm của mình đã trải qua trong tối hôm qua là cỡ nào.
-Tống đại ca, đừng có nói lời đa tạ với muội, đó là do muội cam tâm.
Chung Linh hai mắt đỏ ửng nói.
"Tiểu hồ ly này, đúng là có bản lĩnh câu dẫn nam nhân."
Khúc Phi Yên nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu Chung Linh, đối với nam nhân thì có sức hấp dẫn sát thương đến bao nhiêu.
Đúng như dự đoán, Tống Thanh Thư đem Chung Linh ôm vào trong lòng:
-Chung Linh..ta sẽ cưới muội làm thê tử.
-Công tử đã có thê thất, vậy định để Chung Linh tỷ tỷ làm thϊếp sao?
Khúc Phi Yên đôi mắt chuyển động, liền hỏi.
Tống Thanh Thư lúng túng nói:
-Um… các ngươi đều biết rồi sao...
Chung Linh ôn nhu nói:
-Lần trước lúc Tống đại ca có ý muốn đi đến Nga Mi, chúng ta đã biết được Tống đại ca chính là phu quân mất tích đã lâu của Chu Chỉ Nhược chưởng môn phái Nga Mi, mà không phải là do trùng tên trùng họ. Tống đại ca không cần phải phiền lòng, nếu Chu tỷ tỷ không muốn làm thê tử của Tông đại ca, thì hãy để cho muội thay thế, còn như nếu Chu tỷ tỷ nguyện ý làm thê tử của đại ca, thì muội làm thϊếp, cũng không sao..
Khúc Phi Yên đứng bên cạnh nghe, được ứa ra giấm chua, gắt giọng nói:
-Nếu Chung Linh tỷ tỷ làm thϊếp, như vậy muội chẳng lẽ làm nha hoàn.
-Yên tâm, ta sẽ không để cho các muội chịu oan ức, ai cũng sẽ trở thành thê tử của ta.
Tống Thanh Thư nắm tay Khúc Phi Yên cũng kéo lại gần, hào hùng vạn trượng nói.
Vậy mà hai nữ không chút nào vui mừng, trái lại dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn hắn:
-Tống đại ca nói gì vậy, trên đời này nam nhân chỉ có thể có một thê tử.
Tống Thanh Thư sững sờ…
-Công tử ngốc, nam nhân có thể có nhiều nữ nhân, nhưng thê tử chỉ có một, tất cả còn chỉ là làm thϊếp mà thôi.
Khúc Phi Yên cái miệng nhỏ chu ra, rất là đáng yêu.
-Hừ…cùng lắm sau này ta sẽ làm Hoàng Đế, cho dù các muội không được làm hoàng hậu, thì cũng có thể làm quý phi…
Tống Thanh Thư cả giận nói.
-Thì quý phi cũng chỉ là thϊếp..
Khúc Phi Yên cười duyên nói tiếp:
-Có điều làm quý phi dù sao cũng còn hơn làm cơ thϊếp bình thường, Chung Linh tỷ tỷ, có phải đến lúc đó chúng ta phải gọi Tống đại ca là vạn tuế ..vạn tuế ..vạn vạn Tuế a?
Nói xong hai nữ liền cười rũ ra..
-Tống công tử hai tay ôm ấp đề huề, tọa hưởng tề nhân chi phúc, thật làm cho người hâm mộ.
Cười dài một tiếng, Cưu Ma Trí từ xa đi tới.
-Ha..ha…vậy Pháp Luân minh vương cũng tu luyện Hoan Lạc Thiện pháp đi, biết đâu sẽ tâm đắc lĩnh hội…
Tống Thanh Thư cười nói.
Cưu Ma Trí gượng cười nói:
-Từ xưa đến nay, người tu luyện Hoan Hỉ thiền pháp phải có đại trí chi sĩ, lão tăng tu vi không đủ, nên vẫn không muốn tu luyện.
-Pháp Luân đến đây có phải là nhìn xem chúng ta luyện công phải không?
Khúc Phi Yên cùng Chung Linh xấu hổ ở trước mặt người ngoài, không tiện ngã vào trong lòng Tống Thanh Thư, bởi vậy không hẹn mà cùng tránh ra đứng thẳng người lên..
-Tống công tử trêu đùa, lão tăng đến đây trước là chúc cho công tử nội thương khỏi hẳn, đã vậy còn luyện được Thần Công vô thượng, hai là tiếp nhận trình Quốc Thư kết minh của tệ quốc đến với Hoàng đế quý quốc, kính mong công tử chuyển giao.
Cưu Ma Trí từ trong lồng ngực lấy ra một phong thư, đưa tới trong tay Tống Thanh Thư.
-Vâng..
Tống Thanh Thư nhận lấy, cũng không vội cất, mà lại hỏi:
- Chiến sự của quý quốc với Mông Cổ ra sao rồi?
-Công tử trên đường đến đây cũng thấy địa thế nơi đây hiểm trở, chỉ cần Thổ Phồn mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh phòng thủ vững như thành đồng, dù cho quân Mông Cổ cường thịnh đến đâu, cũng đừng hòng lấn chiếm được tấc đất nào, Quốc chủ vừa rồi bận đi thị sát tiền tuyến, do đó không có thiết yến khoản đãi công tử được, mong công tử thứ lỗi.
Cưu Ma Trí áy náy nói.
-Hà…Pháp Luân lo xa rồi, Tống mỗ phân rõ được chuyện nặng nhẹ mà.
Tống Thanh Thư lại nghĩ đến những tông phái mật tông khác, lo âu nói:
-Quốc chủ lã Pháp Luân đang lo lắng việc ở bên ngoài mà lơ là việc bên trong nội bộ, chỉ sợ các tông phái như Lạn Đà Tự, Kim Cương Tông, Chân Ngôn Tông sẽ cùng Mông Cổ trong ứng ngoài hợp, dẫn sói vào nhà thì nguy hiếm a..
-Công tử nói thật đúng, đây cũng là điều chúng ta đang lo lắng.
Cưu Ma Trí gật đầu nói.
-Ha ha, những việc này Tống mỗ không tiện làm thay, chắc phải tự Pháp Luân phải xử lý rồi.
Tống Thanh Thư đem quốc thư đưa cho Khúc Phi Yên, ra hiệu nàng cất giữ cẩn thận rồi nói tiếp:
-Quốc Sư yên tâm, Tống mỗ nhất định đem quốc thư đưa đến trong tay Hoàng thượng.
-Làm phiền Tống công tử.
Cưu Ma Trí gật đầu.
-Tại hạ thương thế gần như khỏi hẳn, dự định ngày mai sẽ khởi hành về nước sớm, đến lúc đó có thể không gặp Pháp Luân để Quốc Sư.
Tống Thanh Thư nói.
-Lão tang đã biết, nếu như vậy, lão tang cũng không quấy rầy công tử nghỉ ngơi, xin cáo từ trước.
Cưu Ma Trí nhìn hai cô nương đứng bên cạnh Tống Thanh Thư mỉm cười kỳ quái, rồi nhẹ nhàng bước đi.
-Lão xú hòa thượng lúc rời đi lại nhìn chúng ta với ánh mắt thật kỳ lạ.
Chung Linh bĩu môi nói.
-Hừ..ta xem ra, lão ta không phải cái gì đắc đạo cao tăng, trong đầu lão đang nghĩ đến chuyện xấu xa.
Khúc Phi Yên cũng bị Pháp Luân nhìn có chút không tự nhiên, nàng lạnh lùng hừ nói.
-Hòa thượng cũng là nam nhân ..
Tống Thanh Thư nắm tay hai nàng nói tiếp:
-Chắc là lão ta đang ước ao có được diễm phúc như ta, có được hai tiểu cô nương xinh đẹp khả ái như vậy.
Tống Thanh Thư cũng bén nhạy nhận ra được hai nàng ngượng ngùng không được tự nhiên, liền lôi kéo hai nàng ra ngoài:
-Đi, khó khan lắm mới đến Thổ Phồn một chuyến, chúng ta ra ngoài đi dạo ngắm phong cảnh đi, chúng đến trong nội thành chơi một hồi.
Nhóm ba người ở trong thành dạo quanh nửa ngày, cảnh vật và con người xem ra đúng là có một phong vị khác với Trung thổ, bọn họ ba người trang phục nhân sĩ Trung nguyên, lúc đi trên đường cư dân nhìn bọn họ chỉ chỉ chỏ chỏ.
-Tống đại ca, muội có cảm giác bọn họ nhìn chúng ta thấy lạ giống như con khỉ vậy, hay là về thôi.
Chung Linh đến phía sau Tống Thanh Thư, kéo ống tay áo của hắn thấp giọng nói.
-Hừm, cũng đúng..chúng ta trở về đi thôi.
Tống Thanh Thư nắm tay nàng thấy thật là mềm mại, liền dự định quay về Ninh Mã Tự.
-Ô.. các tiểu nương tử người Hán kia..để ca ca làm chủ đãi khách phương xa, dẫn các tiểu nương tử đi dạo xem những cảnh vật nổi danh trong thành nhé.
Ba người Tống Thanh Thư nghe tiếng, ngạc nhiên quay nhìn lại, thì thấy mặt sau một nam nhân vóc dáng dấp to béo đang đứng đối diện nhìn hai nàng cười khà khà, ăn mặc giàu sang phú quý, chung quanh gã còn có hơn mười tên thị vệ.
Tống Thanh Thư nhìn hai nàng cười khổ, rồi quay đầu hướng người kia ôm quyền thi lễ hỏi:
-Tại hạ là sứ giả Tống Thanh Thư của Đại Thanh, không biết các hạ là…?
- Sứ giả Đại Thanh quốc? Chưa từng nghe nói..
Gã to béo hơi chần chừ, nhưng lúc nhìn thấy vóc dáng thân hình hai cô nương vú mông đều hiển hiện sự săn chắc của tuổi thanh xuân, thì gã cảm thấy bụng dưới bay lên một luồng lửa nóng:
-Ta hoài nghi các ngươi là người của quân Mông Cổ quốc phái tới làm gian tế, người đâu.. bắt bọn chúng lại cho ta, mang về thẩm vấn..
Tống Thanh Thư quặm mặt lại, thấy thủ hạ của gã to béo võ công chỉ là loại cao thủ tầm thường, hắn muốn ra tay giáo huấn một trận, thì bên tai đột nhiên vang lên một giọng ôn nhu của nữ nhân:
-Tông Tán, ngươi lại ra ngoài bắt nạt bách tính nữa rồi.
Gã to béo kia trên mặt tỏ vẻ không cam lòng, nhưng cũng vội vã khom lưng chắp tay:
-Tông Tán bái kiến Mẫu hậu….
Tống Thanh Thư ngạc nhiên nhìn tới, thấy một chiếc xe kiệu ngựa đang đứng ở khu phụ cận, sau tấm rèm có một nữ nhân che mặt mở miệng nói :
-Tông Tán, Phụ vương ngươi ra tiền tuyến đốc chiến, dặn ta cố gắng quản giáo ngươi, không ngờ Phụ vương ngươi chân mới vừa đi, thì ngươi lại đi bắt nạt nam nhân, tròng ghẹo nữ nhân…
-Mẫu hậu hiểu lầm… Tông Tán chỉ là thấy mấy người này tựa hồ không quen thuộc địa hình trong thành, nên có ý muốn dẫn bọn họ tham quan một chút các cảnh vật trong thành, cũng không có ý gì khác ..
Tông Tán biện bạch nói.
-Thật không?
Trong chiếc xe ngựa, nữ nhân kia quay đầu nhìn về phía nhóm Tống Thanh Thư, tựa hồ đang hỏi chuyện với bọn họ.
"Mẫu Hậu, Tông Tán? Chẳng lẽ đây là vương tử Tông Tán của Thổ Phồn? “
Tống Thanh Thư biết rõ đạo lý nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, vội vã trả lời:
-Đúng là Vương tử chỉ là xuất từ lòng tốt mà thôi.
Trong xe ngựa nữ nhân thấy trên người bọn họ cách ăn mặc cùng với giọng nói thì có vẻ liền hưng phấn:
"Xem y phục các vị, chắc hẳn là người của Trung nguyên ? Không biết có phải mấy vị đến từ Tống quốc?
Ba người liếc mắt nhìn nhau, Tống Thanh Thư đành thành thật trả lời:
-Ba người chúng ta.. một người tới tự Đại Lý, còn hai người thì đến từ Thanh quốc.
-À..thì ra là vậy..
Trong xe ngựa nữ nhân kia khó nén vẻ thất vọng, từ tốn nói:
-Gần nhất Thổ Phồn không có bình yên lắm, các vị nếu muốn vô sự, hay là sớm ngày quay về Trung Nguyên đi..... chúng ta đi thôi.
Nghe được lời nàng, phu xe điều khiển xe ngựa, chậm rãi rời đi.
Tông Tán vương tử tham lam thèm thuồng nhìn theo hai cái mông cong vễnh lên của Chung Linh và Khúc Phi Yên rồi từ từ đi theo sau chiếc xe ngựa rời khỏi đi xa.
-Xin hỏi thăm vừa rồi tên to béo kia là ai vậy?
Chờ đối phương biến mất ở cuối con đường, Tống Thanh Thư hỏi dò một người bán hàng bên đường.
-Hắn chính là nhi tử được yêu thích nhất của Tán Phổ chúng ta, có danh xưng là Hỗn Thế Ma Vương vương tử Tông Tán, thường ngày chỉ biết bắt nạt nam nhân và tròng ghẹo nữ nhân, các ngươi lần này là số còn may, gặp phải Vương hậu của chúng ta, nếu không thì hai cô nương xinh đẹp này, e là người không gánh nổi đâu.
Người bán hàng lặng lẽ nói.
-Vương hậu?
Tống Thanh Thư nghi hoặc hỏi tiếp:
-Nhưng vừa rồi nhìn qua Vương hậu tựa hồ niên kỷ cũng cũng không lớn, thì làm sao lại là Mẫu hậu của Tông Tán vương tử"
-Tại ngươi là người ngoài nên không biết, Vương hậu cũng không phải là mẫu thân của Tông Tán vương tử, thời gian trước nước Tống đưa tới Kim Thành công chúa đến để kết giao, Tán Phổ đối với Kim Thành công chúa cực kỳ yêu thích, bởi vậy tuy làm Vương hậu nhưng so với Tông Tán vương tử cũng không lớn hơn bao nhiêu, dù sao đi nữa thì Tông Tab1 vương tử cũng phải kiêng kỵ Vương hậu mấy phần.
Người bán hàng nhanh chóng giải thích.
-Kim Thành công chúa ? Chẳng trách nàng vừa nhìn thấy y phục của chúng ta liền có chút kích động…
…………………………………………………………………………………………….
Trên đường trở về, Tống Thanh Thư thở dài nói:
-Vừa rồi tuy có cái khan phủ mặt nhưng tựa hồ cũng có thể cảm nhận được nàng ưu sầu, bị đưa đến vùng man hoang chi địa để kết giao, trong lòng chắc là cực kỳ sầu khổ... Ồ… các ngươi nhìn ta với ánh mắt gì lạ thế?"
-Tống công tử, đừng nói là công tử có ý với nàng ta chứ hả? Đó là Vương hậu của Thổ Phồn đấy…
Khúc Phi Yên ngờ vực nói.
-Nói bậy bạ gì đó…
Tống Thanh Thư lúng túng giải thích:
-Ta chỉ là biểu lộ cảm xúc thôi, với lại ngày mai chúng ta đã đi rồi, thì còn có ý gì nữa chứ?
-Vậy là nếu chúng ta tiếp tục ở lại Thổ Phồn thêm một đoạn thời gian nữa, thì Tống đại ca sẽ có ý với người ta à?
Nắm được trong lời nói của hắn có lổ hổng, Chung Linh ở một cạnh phụ họa nói.
-Này…hai người các ngươi bây giờ là đồng nhất chúng một trận tuyến sao? Xem ta trị tội hai người đây..
Tống Thanh Thư liền đưa tay ở bên dưới mông hai nàng vỗ lấy, chọc cho hai nàng vội vã xin tha.
………………………………………………………………………………………..
Màn đêm buông xuống, Chung Linh luôn luôn hoạt bát yêu động cùng Khúc Phi Yên đột nhiên trở nên trầm mặc, ngồi ở trong phòng, Tống Thanh Thư cũng nhận ra được trong phòng bầu không khí có chút quỷ dị, vội mở miệng hỏi:
-Ngày mai chúng ta sẽ quay về, đã chuẩn bị kỹ càng mọi thứ chưa vậy?
-Đã chuẩn bị kỹ xong hết rồi.
Khúc Phi Yên trả lời xong, liền cúi đầu nhìn mũi chân của mình, không nói gì nữa.
Tống Thanh Thư cứng mồm lại, đành tiếp tục hỏi:
-Có mua thêm chút ít thảo dược để phòng thân trên đường về chưa?
-Mua rồi..
Chung Linh cũng trả lời sơ qua, rồi cúi đầu nhìn vào bàn tay đang văn vê tà áo.
Tống Thanh Thư vui vẻ, liền nói:
-Sắc trời đã tối, chúng ta ngủ đi, nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai đường đi còn xa lắm..
-À..
-Um…
Hai nàng rất đáng yêu cùng trả lời, nhưng thân người vẫn không nhúc nhích, Tống Thanh Thư ngáp dài nói:
-Xem ra các ngươi vẫn chưa có muốn ngủ, ta đi ngủ trước đây.
Nói xong hắn ngã nằm ở trên giường, cũng không lâu lắm, liền bắt đầu có tiếng ngáy vang lên..
Chung Linh cùng Khúc Phi Yên liếc mắt nhìn nhau, tiếp tục ngồi ở trên, không biết bao lâu, cuối cùng không ngăn nổi cơn buồn ngủ, hai người cắn rĂng:
-Ta ngủ bên trong.
Trầm mặc một lúc, Chung Linh mở miệng nói.
-Vậy ta ngủ bên ngoài.
Khúc Phi Yên đỏ mặt đáp.
Tiếng loạt xoạt vải vóc vang lên, hai nàng trên người chỉ còn cái yếm cùng tiểu nội khố rón rén chui vào trong chăn, nằm cách xa Tống Thanh Thư đang ở giữa, không dám đụng chạm vào thân thể hắn mảy may.
Một lúc lâu qua đi, Chung Linh cảm giác được một bàn tay nóng hừng hực đang mò xuống cái âm hộ mình, nàng vừa kinh hãi, vừa lại lo lắng làm kinh động đến Khúc Phi Yên nắm bên cạnh trái, đành cắn răng chịu nhịn, không dám phát sinh ra tiếng động hoặc âm thanh.
Ai ngờ bàn tay kia được voi đòi tiên, chậm rãi thâm vào bên trong cái khe thịt âm hộ, không ngừng thưởng thức vân vê trên viên âm hạch nhỏ của nàng, Chung Linh không nhịn được nữa, đang chuẩn bị mở miệng, đột nhiên nghe được tiếng thì thầm hơi run của Khúc Phi Yên:
-Tống công tử.. không phải đã nói là nghỉ ngơi dưỡng sức để ngày mai còn lên đường, sao..sao..giờ lại….
-Um..ta tu luyện Hoan Hỉ thiền pháp, bây giờ chính là lúc nghỉ ngơi dưỡng sức a.
Giọng nói trơ tráo của Tống Thanh Thư dội lại.
Chung Linh sững sờ, thì miệng của Tống Thanh Thư đã dính vào đôi môi nàng, khẽ rên một tiếng nhỏ, nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại...
Đôi mày Chung Linh khi thì nhăn lại khi thì giãn ra, khóe miệng lại có chút run rẩy, Tống Thanh Thư càng thêm không kiêng nể gì, xoay người đặt ở trên thân thể của nàng, sờ tay nhận thấy miệng u cốc đã trơn nhớt Tống Thanh Thư kích động vô cùng, hắn bá đạo đem cây côn ŧɦịŧ hung khí nhắm ngay hang động của Chung Linh, ngay tức khắc đẩy về phía trước, cây côn ŧɦịŧ hung khí lập tức lấp tràn đầy vào u cốc nàng, cùng lúc đó, Chung Linh kêu lên:
-A......đại ca........
Tống Thanh Thư không để nàng có cơ hội nói chuyện, hắn như là mãnh hổ xuống núi, côn ŧɦịŧ một trận đút vào rút ra..
……………………………………………………………………………………………
Chung Linh đắm chìm trong du͙ƈ vọиɠ uyển chuyển rêи ɾỉ.
-A….sâu quá....um...... um......
Cây côn ŧɦịŧ Tống Thanh Thư thật sâu cắm vào bên trong u cốc nàng hung hăng va chạm, nàng đã muốn tiến nhập đến cảnh giới khoái hoạt, Tống Thanh Thư thế công càng mãnh, Chung Linh cũng đang hưởng thụ cây côn ŧɦịŧ xâm nhập u cốc ngon ngọt, cặp đùi của nàng kẹp chặt vòng eo Tống Thanh Thư, để cho côn ŧɦịŧ đâm vào càng sâu.
Chung Linh thân thể đột nhiên run nhè nhẹ, miệng cuồng hô loạn. Tống Thanh Thư biết Chung Linh đã đến cao trào, liền rút côn ŧɦịŧ ra…
Khúc Phi Yên nãy giờ nhìn thấy Chung Linh cùng Tống Thanh Thư một màn ái ân, nàng thấy Chung Linh rên rĩ khϊếp đảm quá nên cũng lo lắng lên, lúc này Tống Thanh Thư quay qua phía nàng, hắn di chuyển hạ thể rồi ngồi xổm đến trước mặt nàng, nhìn kia cây côn ŧɦịŧ với qυყ đầυ cực đại màu đỏ còn mang theo dính đầy dịch nhờn từ trong u cốc của Chung Linh, Khúc Phi Yên tái mặt giật mình, chưa kịp phản ứng thì bị Tống Thanh Thư cầm lấy cây côn ŧɦịŧ để vào ngọc môn quan của nàng chậm chậm ôn nhu cắm vào.
-Um..um…um..
Giọng mũi rất nặng của Khúc Phi Yên rêи ɾỉ ra tiếng, tuy rằng không có châm ngòi khích thích bên dưới hạ thể của Khúc Phi Yên trước đó, nhưng vừa rồi thời điểm hắn giao cấu với Chung Linh, Khúc Phi Yên đã lên cơn động dục dịch nhờn tiết ra đã ướt đẩm cái âm hộ rồi.
-A......
Khúc Phi Yên ngửa đầu rên lên, cực độ kɦoáı ƈảʍ làm cho Tống Thanh Thư hang mãnh cấp tốc rất nhanh ra ra vào vào côn ŧɦịŧ bên trong hang động non nớt của nàng.
…………………………………………………………………………………..
Một hồi sau Khúc Phi Yên phóng đãng rên rì rầm thấp giọng, Chung Linh nhìn đến Tống Thanh Thư ghé vào trên người Khúc Phi Yên, cây côn ŧɦịŧ kia cắm ở trong u cốc Khúc Phi Yên trừu sáp thì cảm xúc của nàng mênh mông không thôi, lại bị tiếng rên Khúc Phi Yên lãng cùng tiếng va chạm hai bộ phận sinh dục “ phạch..phạch..” hấp dẫn, trôi qua trong đôi mắt là hình ảnh cây côn ŧɦịŧ thật gần một đâm vào một rút ra ở trong u cốc Khúc Phi Yên, mang theo hai mép nhỏ nhảy ra rồi lại bị cắm vào kíƈɦ ŧɦíƈɦ, rất nhanh Chung Linh không thể chịu đựng được, cơn hứng tình lại bộc phát, cái u cốc vừa bị côn ŧɦịŧ đâm thọt no nê, lại bắt đầu chảy ra chất lỏng dịch nhờn thèm khát..
-...... A...... Ta muốn đã chết...... á…
Khúc Phi Yên toàn bộ thân mình đều nằm rạp trên giường, chỉ còn cái mông đít vễnh thật cao lên run run, Tống Thanh Thư đã nhìn đến lúc nàng đến cơn cực khoái, liền rút ra cây côn ŧɦịŧ dính đầy dịch nhờn, nói:
-Chung Linh lại đây……
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.