CHƯƠNG 181: TỀ NHÂN CHI PHÚC. Duy nhất chỉ có một điều hai nàng vô cùng lo sợ là côn ŧɦịŧ hắn tựa như con quái vật vậy, lúc bú ɭϊếʍ thì không sao, nhưng nếu đưa vào thân thể thì chắc…xuyên bụng mà chết. Có một điều kỳ lạ là sau khi xuất tinh lần đầu, côn ŧɦịŧ của Tống Thanh Thư lúc cương cứng lần sau đã thu nhỏ lại, tuy là như vậy nhưng cũng đã to lớn hơn nhưng nam nhân bình thường rồi.. Khúc Phi Yên cắn môi dưới, tay ngọc cầm côn ŧɦịŧ của hắn, ngồi xổm lên trên người của hắn, một tay vạch ra hai mép nhỏ âm hộ ướŧ áŧ nhẹ nhàng dùng ngón tay tách ra, lộ ra cái khe thịt âm hộ nhục bích màu hồng phấn, nàng đem qui đầu chạm đến cửa miệng u cốc vuốt ve ma sát, khi Khúc Phi Yên cảm giác được cửa miệng u cốc đã hơi trướng mở, một dòng dịch nhờn từ trong hang động u cốc chảy ra, một loại thoải mái chưa từng có, khi chất lỏng trong cơ thể nàng hoàn toàn thấm ướt vào cái nấm qui đầu, lúc này nàng mới chậm rãi bắt đầu để cho cửa miệng u cốc ngậm vào qυყ đầυ rồi lắc lư cái mông vài cái, đem cái qui đầu thô to nhét vào bên trong cơ thể mình, lúc này Khúc Phi Dương đã không còn thở nhẹ, mà đã bắt đầu rêи ɾỉ, côn ŧɦịŧ của Tống Thanh Thư như một cây đuốc sản sinh ra kɦoáı ƈảʍ nóng rực, nàng từ mũi “ hừ “ ra tiếng thoải mái, Khúc Phi Dương thử đem thân thể của chính trầm thêm xuống chút, nỗ lực rung động cái mông tròn trịa của mình, để cho côn ŧɦịŧ có thể từ từ thâm nhập đi vào bên trong cơ thể. Khúc Phi Dương cảm nhận được qui đầu chui vào đã chạm đến màиɠ ŧяiиɦ của mình, tâm trí vẫn còn lo lắng, nàng vội nhấc cái mông lên rút ra, rồi lại diêu động cái mông trắng như tuyết hướng về tới gần dương căn, rồi lại nhấc cái mông lên… Chợt một tiếng tru lên như là sói hoang, giống như là bị trêu ghẹo, không còn chịu được thêm nữa, Tống Thanh Thư nổi cơn điên, bất ngờ hắn xoay người lật ngữa Khúc Phi Dương đè xuống trên giương, rất nhanh côn ŧɦịŧ tìm đến vị trí hang động u cốc nhấn vào. Lần thứ hai qυყ đầυ xâm nhập, hai bên mép nhỏ âm hộ căng phồng ra. -A… đau quá… U cốc căng lên đau nhức, làm cho Khúc Phi Dương cơ hồ hít thở không thông, nàng như khóc lên, Tống Thanh Thư đã dùng sức cắm nhanh côn ŧɦịŧ xuống đột phá màиɠ ŧяiиɦ Khúc Phi Dương, hắn lập tức liền đẩy đến nơi sâu xa nhất trong u cốc nàng. -Á…a….a…. Qui đầu nặng nề phá tan tấm màn mỏng yếu ớt phòng vệ, xé toang dấu ấn xử nữ của Khúc Phi Dương, như những đóa đào hoa dính vào trên mặt qui đầu mang theo những vết máu dài, theo côn ŧɦịŧ đột tiến bên trong huyệŧ, Khúc Phi Dương phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, khuôn mặt xinh đẹp của nàng bởi vì thống khổ mà nhăn nhó, nước mắt từ đôi mắt khép chặt từ trong hốc mắt ứa ra, bên trong u cốc run rẩy kịch liệt, không ngừng vuốt bóp qui đầu côn ŧɦịŧ Tống Thanh Thư, toàn thân của hắn, thậm chí như cả linh hồn của hắn, phảng phất đều bị cái u cốc tạo ra mãnh liệt kɦoáı ƈảʍ, khiến động tác của Tống không ngừng kéo ra đưa vào dương căn, côn ŧɦịŧ ma sát lấy nơi vết thương trong thành thịt non huyệŧ, mang đến Khúc Phi Dương một hồi đau đớn… Nhưng hồi sau,rất nhanh trong u cốc dịch nhờn tự bài tiết càng nhiều, giảm bớt cơn đau của nàng, côn ŧɦịŧ Tống Thanh Thư không ngừng tiến công, dần dần Khúc Phi Dương không tự chủ được, vặn vẹo cái mông phối hợp đan xen vào động tác của Tống Thanh Thư, trong tình huống vừa rồi nàng không thể nào có được kɦoáı ƈảʍ, thế nhưng bây giờ bên trong thân thể cơn sướng khoái bắt đầu ăn mòn linh hồn của nàng, lúc này phần eo Tống Thanh Thư trước sau di động càng lúc càng nhanh, nỗ lực càng lúc càng mãnh liệt, tiếng va chạm hai bộ phận sinh dục kèm theo tiếng rên của Khúc Phi Dương, nàng đắm chìm trong cơn đau thốn rồi lại đến ngứa nhột trong tiên cảnh, uyển chuyển kiều gáy, phát ra tiếng rêи ɾỉ vừa thống khổ vừa sướng khoái, tựa như tiên nhạc. -A…đau…a…ừ…..um… cứ làm như thế…um.. Tống Thanh Thư hung phấn dũng mãnh chọc vào, cực đại côn ŧɦịŧ cực nhanh khUấy động tại trong nhục huyệt lầy lội không chịu nổi đút vào, hung hăng cọ xát lấy, dịch nhờn hòa với máu xử nữ hồng hồng cùng nhau trào ra cửa miệng huyệŧ, nhiểu xuống khe đít của nàng dính đầy, ăn tủy mới biết vị ngon, Khúc Phi Dương giờ vong tình phối hợp cùng động tác của hắn, nàng đã vượt qua cơn đau đớn, tiến nhập vào cảnh giới khoái hoạt. Không lâu sau, Khúc Phi Dương đột nhiên cảm giác được từ sâu trong u cốc truyền đến từng đợt nổ mạnh, cường tráng côn ŧɦịŧ rung động đứng lên, lấy tần suất cực cao tại chính sâu trong hoa tâm kíƈɦ ŧɦíƈɦ, Khúc Phi Dương thấy linh hồn mình phảng phất sắp bay mất rồi, thành u cốc một hồi mãnh liệt co rút, đại lượng âm tinh đã theo bên trong cổ đáy huyệŧ trào ra. -Á…. thật thoải mái….thoải mái được muốn chết... a… Nói thì dài nhưng cuộc giao cấu này rất nhanh trôi qua, xử nữ chính là xử nữ … chỉ trong thời gian ngắn như vậy Khúc Phi Dương đã tiết thân âm tinh phóng xuất, trước ngực đôi bầu vú chắc gọn kịch liệt nhấp nhô, cửa miệng u cốc hình thành cái lổ rộng vì côn ŧɦịŧ to lớn đút vào chưa có thể khép lại lúc mở lúc đóng , như một cái miệng nhỏ nhắn uống nước, âm tinh hướng ra phía ngoài tràn ra, âm hạch tròn nhỏ sáng bóng nhô đầu mềm mại run rẩy, thảm lông gò mu bị dịch nhờn và mồ hôi thấm ướt, càng thêm bóng loáng đen nhánh mê người cực kỳ. ………………………………………………………………………………………… Chung Linh ngồi trên ghế xoay người nhìn ra phía ngoài, nghe phía sau truyền đến từng hồi rêи ɾỉ, trong lòng nàng phiền muộn, phảng phất là đồ vật yêu mến của mình bị người khác đoạt đi rất là khó chịu. -Á….a…..a……a…..a…. Giọng một nữ phát sinh ra tiếng rêи ɾỉ âm thanh câu hồn đoạt phách, Chung Linh trong lòng oán hận: "Quả nhiên là ma giáo yêu nữ, rên to như vậy mà không biết xấu hổ…." Chung Linh cũng nhẫn nhịn không được nữa, nàng kiên định đứng dậy bước đi ra ngoài, nàng cần tìm một một chỗ yên tĩnh, để bình phục tâm tình đang bị khuấy động. Vừa đi đến gần cánh cửa, khi Chung Linh chạm tới cửa phòng, thì Khúc Phi Yên giọng nói đứt quãng truyền tới: -Chung Linh…không chịu nỗi nữa….ngươi mau tới đây giúp... giúp ta, ta... không xong rồi."… Chung Linh ám gắt lại nói: -Phì… là chính ngươi tự nhận đòi... cứu Tống đại ca, bây giờ nhờ ta cái gì, ngươi là ma giáo yêu nữ, các loại mị công câu dẫn nam nhân đều biết, làm sao mà không chịu nỗi... -Tống đại ca…. nhẹ chút … Khúc Phi Yên nức nở, liên tục xin tha rồi nói tiếp -Hảo tỷ tỷ của ta, là ta sai rồi, vừa rồi không nên tranh đoạt cùng ngươi, chỉ là ta thật sự không chịu được, Tống đại ca không biết luyện món đồ quỷ quái gì, cứ... liên tục dằn vặt người, ta một mình thật sự chịu không được… á..a…a…. Chung Linh nghe tiếng Khúc Phi Yên kêu lên cao vút giật mình sợ hết hồn, quay đầu nhìn lại, thì thấy Tống Thanh Thư đang lộ ra một phần thỏa mãn, thần sắc đã phục hồi tỉnh táo lại khá nhiều, Khúc Phi Yên đang nằm dưới thân hắn, nhìn mình trong miệng uể oải nói: -Chung Linh tỷ tỷ, cứu ta... Chung Linh gương mặt thay đổi không ngừng, cắn môi do dự một lát, rốt cục mở miệng nói: -Muốn ta cứu ngươi cũng được, sau đó chúng ta cùng theo công tử, ta là tỷ tỷ, ngươi là muội muội. -Được ..được …được, tỷ tỷ mau tới giúp muội.. Khúc Phi Yên vội vàng gật đầu không ngừng. Chung Linh đỏ mặt quay lại đi đến bên giường, còn chưa kịp nói gì, thì bị một cánh tay cường tráng lôi kéo ngã vào trên giường. -Ái da…. Chung Linh thét lên kinh hãi, thì một thân thể trầm trọng đã đè lên, theo bản năng nàng giãy dụa, nhưng Tống Thanh Thư lúc này khí lực thực sự quá to lớn, chốc lát sau, nàng nhắm lại hai con mắt… Hắn nắm lấy hai bên bắp đùi Chung Linh dạng rộng ra, đem toàn bộ cái âm hộ non nớt của nàng bạo lộ ra, Tống Thanh Thư bắt đầu tìm góc độ của côn ŧɦịŧ và miệng ngọc môn quan, sau đó chậm rãi cúi người, chuẩn bị súc thế một đòn, Chung Linh cảm thấy cái âm hộ của mình bị hở ra trần trụi, tư thế như vậy làm nàng xấu hổ vô cùng, liền mở hai mắt ra, nhưng ngay lúc đó bị một cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hoảng, một cây côn ŧɦịŧ như nhe ra móng vuốt hướng về hạ thể của mình đâm tới! Nàng liều mạng cố đem hai chân khép lại, nhưng đã quá muộn, hai tay cường tráng Tống Thanh Thư đã trụ vững vàng giữ chặt chân nàng, côn ŧɦịŧ to lớn lung lay chỉa vào hai mép nhỏ âm hộ, kèm theo một tiếng hét thảm của Chung Linh, côn ŧɦịŧ Tống Thanh Thư mạnh mẽ đâm vào trong cái u cốc ấm áp chật hẹp, qui đầu côn ŧɦịŧ chạm đến màиɠ ŧяiиɦ mỏng manh, hắn ra sức nhấn thêm côn ŧɦịŧ đâm về đằng trước, một khắc sấm vang chớp giật, phía trước lực cản đột nhiên giảm bớt lại , côn ŧɦịŧ đã đâm vào hơn một nửa. -Á… dừng lại… ui…đau.. Chung Linh đột nhiên cảm nhận được trong cơ thể một thoáng cực kỳ đau đớn kịch liệt, phát ra tiếng kêu thê thảm, nàng biết màиɠ ŧяiиɦ của mình đã bị côn ŧɦịŧ Tống Thanh Thư đột phá, cả người đau đớn làm nàng bắt đầu khóc lớn, lần thứ nhất giao hợp, tuy rằng bên trong hang động đã thấm ướt sẵn dịch nhờn trước đó, thế nhưng đường hang u cốc xử nữ của Chung Linh có vẻ chật hẹp dị thường, côn ŧɦịŧ thô to của hắn bị bí đạo xiết chặt bao quanh, không có một khe hở, đâm tới có vẻ khó khan, u cốc Chung Linh căng phồng mở rộng hết mức, thành vách thịt non u cốc ngậm vào một cây thịt to lớn, màu phấn hồng dịu dàng của u cốc đã bị một loại màu đỏ thay thế. Đau a! nàng kịch liệt đung đưa thân người, mái tóc dài hỗn loạn rối tung ở trước ngực, Tống Thanh Thư rút cây côn ŧɦịŧ ra ngoài cửa miệng u cốc lượng, một lớn trong chất lỏng dịch nhờn hòa lẫn chút ít điểm đỏ tươi lập tức trào theo ra, trên thân côn ŧɦịŧ quấn vòng quanh tơ máu, không chờ lây côn ŧɦịŧ lại một lần nữa cắm vào, lần này côn ŧɦịŧ xuyên suốt qua huyệŧ, thẳng kích sâu đến tận hoa tâm tươi mới của nàng, sau đó bắt đầu lại rút ra đâm vào… Chung Linh đều nằm ở trên trên giường, hai chân trắng noãn dạng mở rộng, cố định ở trước người Tống Thanh Thư, hạ thân đau nhức làm nàng sống không bằng chết, dù cho côn ŧɦịŧ đâm vào mạnh hay nhẹ cũng đều mang đến không cách nào nhịn được cơn đau thốn, thống khổ, thân thể Chung Linh cứng người lại như là đóng bang, côn ŧɦịŧ to lớn còn ở trong thân thể nàng không ngừng theo nhịp đẩy đưa, mỗi một lần đút vào rút ra, côn ŧɦịŧ cả theo hai mép nhỏ âm hộ lật vào rồi mở ra càng làm tăng thêm đau đớn. -Cầu... van cầu... ngươi! ... Không muốn... không muốn lại cắm... vào, thật sự... rất đau... Chung Linh hai tay nắm chặt ở trên giường, ngay cả động đậy một chút nàng cũng không dám, chỉ có hai bầu vú như hai trái cam sành là phập phồng kịch liệt, Tống Thanh Thư vẫn lầm lì không có nói chuyện, hắn dùng dướng căn, tiếp tục tàn phá thân thể mềm mại nhu nhược của Chung Linh. …………………………………………………………………………………………… Chậm rãi lúc sau, Chung Linh cảm thấy côn ŧɦịŧ trong cơ thể mình vận động càng ngày càng thành thạo suông sẻ, trải qua khởi đầu nóng người, côn ŧɦịŧ bắt đầu theo nhịp công kích thân thể của nàng, mỗi lần xuyên qua chạm đến hoa tâm, qui đầu côn ŧɦịŧ như là qua lại nghiền nát, Chung Linh từ từ đã bị một trận sóng triều mãnh liệt hoàn toàn nhấn chìm, nàng lại sẽ cảm thấy toàn thân bị bão táp cuồng liệt bao phủ, vẫn còn như đang yếu ớt phản kháng, nhưng có thể chẳng qua là thân thể rung động vì cơn dục hỏa cũng đến hồi từ từ xâm nhập, rất nhanh da thịt của Chung Linh đã trở nên trong trắng lộ hồng, giữa khe vú cũng tươm ra đầy mồ hôi hột, ngoại trừ thở dốc cùng thanh âm rêи ɾỉ, Chung Linh đã mặc cho người định đoạt. Nhiều lần côn ŧɦịŧ đút vào rút ra, bên trong u cốc Chung Linh đã ngập tràn dịch nhờn, kèm theo đại nhục bổng mỗi lần qua lại đều phát sinh ra thanh âm vang dội. -Phạch…phạch….phạch… Chỉ thấy nàng nhắm chặt đôi mắt, bên dưới hạ thân kɦoáı ƈảʍ cuộn sóng đánh úp lại, thống khổ cùng kɦoáı ƈảʍ trung hòa làm một, thân thể mảnh mai điên cuồng vặn vẹo nghênh tiếp côn ŧɦịŧ Tống Thanh Thư va chạm, phần eo của hắn ra sức về phía trước thẳng tiến, đem hung khí sáp nhập đến tận hoa tâm Chung Linh, mỗi một động tác đều điên cuồng thật sâu va chạm vào. …………………………………………………………………………………… Lúc sau thì Chung Linh đã triệt để mê loạn, mười móng tay của nàng bấm vào thật sâu trong bắp thịt Tống Thanh Thư, đồng dạng mãnh liệt kɦoáı ƈảʍ, làm cho Chung Linh hoàn toàn sắp đạt đến một loại tìиɦ ɖu͙ƈ cao nhất, cái mông săn tròn dùng sức vặn vẹo, kết hợp với côn ŧɦịŧ Tống Thanh Thư mỗi lần đâm xuống, cuối cùng thì Chung Linh nhịn không được: -A,….không được...... hức…hức…...... thích...... a...... a…sướng…chết.. Cái mông tuyết trắng Chung Linh theo bản năng dùng sức hẩy cao lên phía trước, vòng eo không ngừng run run, hồn phách tưa như đang phập phù bay tới bay lui, cuối cùng thế giới hoan lạc rất nhanh mở rộng, thành vách thịt non phấn hồng của u cốc kẹp chặt côn ŧɦịŧ run rẩy, âm tinh từ cổ miệng đáy huyệŧ mở rộng phun ra, đồng thời tiếng rêи ɾỉ rngân nga thanh thúy, vui sướng cao giọng phát ra, toàn thân dào dạt hòa tan, thời gian tựa như ngừng lại,Chung Linh đã tiết thân, trong cuộc đời lần đầu tiên nàng hưởng thụ cao trào, Tống Thanh Thư điên cuồng côn ŧɦịŧ tích tục thẳng tiến, dưới thân Chung Linh toàn thân vặn vẹo có tiết tấu, hai bầu vú tả hữu mãnh liệt chớp lên từng hồi, hai tay nàng ôm chặt Tống Thanh Thư, khoái hoạt cùng Tống Thanh Thư điên loan đảo phượng, cái miệng anh đào nhỏ vô cùng hưng phấn cuồng loạn cắn lên bờ vai của hắn. -Tống đại ca…. a….............. a...... Hơn nữa nén nhang triền miên, Chung Linh rốt cục chịu không nổi Tống Thanh Thư cường thế chiếm lấy, trong phút chốc thân thể đạt tới suиɠ sướиɠ cao độ, tràn ngập hạnh phúc, cùng một hồi kíƈɦ ŧìиɦ mây mưa qua đi thoải mái, nàng như đã hôn mê, rốt cục Tống Thanh Thư cũng đem từng luồng nóng bỏng tinh hoa tưới vào sâu trong hoa viên mềm mại của nàng. …………………………………………………………………………………………. Vài tiếng rêи ɾỉ cao vút qua đi, trong phòng rơi vào vắng lặng, vào lúc này Tống Thanh Thư lập tức từ trên giường ngồi dậy, tiếp theo hai làn chân khí một xanh một đỏ chạy khắp toàn thân của hắn mấy vòng, ánh mắt của Tống Thanh Thư cũng chậm chậm khôi phục lại sự thanh minh. “ Hoan Hỉ thiền pháp lợi dụng thời gian giao hợp điều hòa cân bằng chân khí, quả nhiên là cao minh…” Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy trong cơ thể tứ chi bách hài ấm áp, khoan khoái, nội thương tựa hồ cũng hâu như đã tiêu tan, Cửu Âm chân khí cùng Thần Chiếu chân khí hoàn toàn đều biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó chính là một loại chân khí Âm Dương tương hợp quái lạ, tuy rằng chân khí vẫn còn yếu ớt, thế nhưng độ tinh khiết điều hòa đã cao hơn nhiều so với hai luồng chân khí trước đây trong cơ thể, nếu trãi qua thêm một thời gian, rất có thể sẽ đạt đến một mức cảnh giới mới. Trong lúc vô tình mở mắt ra nhìn thấy bên cạnh là hai thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trắng muốt, Tống Thanh Thư sững sờ, lúc này Khúc Phi Yên và Chung Linh đang ngủ say, nước mắt trên gò má hai nàng đọng lại vẫn còn dấu vết, hắn vẫn chưa rõ phát sinh ra chuyện gì, thì rất nhanh cơn buồn ngủ dâng lên, hắn liền dịch chuyển đẩy ra hai nàng, từ trung gian tìm một tư thế thoải mái, ngủ thϊếp đi…. ………………………………………………………………………………………… Ngày hôm sau, Tống Thanh Thư giật mình mở mắt ra, hai nàng đã ăn mặc chỉnh tề ngồi ở bên cạnh, thấy hắn tỉnh lại, dìu hắn ngồi dậy, hai nàng không hẹn mà cùng mà dựa vào ở trên người hắn, thân thể mềm nhũn tựa hồ quanh thân xương cốt của hai nàng đều đã tan chảy, cùng nhau duyên dáng gọi lên: -Tống đại ca … -Tống công tử.. Chóp mũi Tống Thanh Thư truyền tới nhàn nhạt mùi thơm ngát trên mái tóc, hai nàng, trong lúc nhất thời có chút ngây dại. -Tống đại ca.. tại sao không nói chuyện, có phải là không muốn phụ trách muội? Chung Linh đang lo được lo mất. -Tống công tử… sư phụ đã sớm đem muội tặng cho công tử rồi, chỉ cần công tử lên tiếng một lời, Khúc Phi Yên chung thân cùng công tử quyết không hối hận. Ghi lòng tạc dạ một đêm qua đi, hình bóng Đông Phương Bất Bại ở trong lòng của Khúc Phi Yên cũng từ từ đã mơ hồ, lúc này trong tâm trí của nàng chất đầy hồi ức cay đắng ngọt ngào của tối hôm qua triền miên với Tống Thanh Thư. - Khúc Phi Yên, Chung Linh, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Giờ khắc này đầu óc Tống Thanh Thư vẫn cứ có chút mơ hồ, tuy rằng lúc ẩn lúc hiện có nhớ những lần giao hoan sướng khoái, nhưng toàn bộ sự việc đầu đuôi thì hắn nhưng không biết gì cả. - Khúc Phi Yên.. ngươi nói đi. Tuy rằng tối hôm qua đã cùng hắngần gủi tiếp xúc da thịt, nhưng Chung Linh nghe được hắn hỏi, khuôn mặt nàng vẫn là ửng đỏ. -Linh nhi tỷ tỷ.. làm tỷ tỷ mà không nói, muội muội làm sao dám mở miệng đây. Khúc Phi Yên cong miệng lên, đẩy vấn đề trở lại cho Chung Linh. -Ặc… bối phận cũng đã tự lập thành? Tống Thanh Thư không còn gì để hỏi, liền nói: -Ta sẽ tự mình đi hỏi Liên Hoa Đại Sĩ, các ngươi... tối hôm qua mệt nhọc rồi, ngủ tiếp một hồi đi. Lời hắn vừa nói ra, hai nàng đều ngượng ngùng, oán trách liếc mắt nhìn hắn. Tống Thanh Thư gượng gạo mỉm cười, đi nhanh ra ngoài cũng như chạy trốn, hắn đi tới căn phòng nhỏ tôi hôm qua, cung kính thi lễ: -Tống Thanh Thư bái kiến Liên Hoa Đại Sĩ tiền bối." -Xem ra thì hai vị cô nương đã lựa chọn cách hy sinh để cứu ngươi rồi a.. Từ trong phòng vang ra tiếng cười nhẹ nhàng: -Cảm giác của tiểu cư sĩ như thế nào?" Tống Thanh Thư sững sờ, nghĩ thầm lão hòa thượng này làm sao lại hỏi mình vấn đề giao hoan khó nói như thế này, có chút lắp bắp đáp: -Mềm mại cảm giác rất tốt, có điều chi tiết cụ thể thì tiểu bối mơ hồ không rỏ ràng.. Trong phòng trầm mặc một lúc, rồi mở miệng nói: -Ta là hỏi là bên trong cơ thể tiểu cư sĩ cảm thấy thương thế đã như thế nào rồi... Tống Thanh Thư mặt đỏ vì xấu hổ, lúng túng nói: -Làm tiền bối cười chê rồi... trải qua sau khi tu luyện tối hôm qua, trong cơ thể tiểu bối Âm Dương nhị khí tựa hồ đã quay về cân bằng, chỉ lạ là hai luồng chân khí trước đây tu luyện, tựa hồ đã biến mất không còn tăm hơi." -Thế gian vạn vật, sinh ra rồi mất đi, tiểu cư sĩ tu luyện chân khí đương nhiên cũng không ngoại lệ. Tu luyện Hoan Hỉ thiền pháp sẽ sản sinh luồng chân khí mới, cho nên hai luồng chân khí trước đó sẽ mất đi, vì lẽ đó tiểu cư sĩ cũng không cần tiếc nuối. -Nếu thế thì quá tốt rồi. Tống Thanh Thư liền sáng mắt lên. - Hoan Hỉ thiền pháp tiểu cư sĩ đã nhập môn, chuyện trải nghiệm tối hôm qua tiểu cư sĩ nhận thức về Hoan Hỉ thiền pháp như thế nào, chắc cũng không ngại nói ra chứ? Tống Thanh Thư suy nghĩ trong chốc lát, rồi đáp: -Hoan Hỉ thiền pháp chia làm ba phần, phần dễ hiểu nhất chính là thuật giao phối, chủ yếu là nhờ côn ŧɦịŧ có thể thay đổi để sáng tạo cao hơn chất lượng, phần thứ hai chính là trong thời gian ngắn ngủi đã rèn luyện trong cơ thể pháp môn Âm Dương nhị khí cân bằng, phần thứ ba, là chuyện hút lấy Âm khí bổ sung cho Dương khí, vấn đề này tiểu bối vẫn còn chưa hiểu lắm. -Tiểu cư sĩ quả nhiên thiên tư thông minh, trong thời gian ngắn như vậy đã khái quát thấu triệt được Hoan Lạc thiền pháp. Liên Hoa Đại Sĩ khen ngợi nói tiếp: -Về vấn đề ngươi nghi hoặc về chuyện rút lấy Âm khí bổ sung cho Dương khí, ta cũng chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm của tiền nhân ghi chép lại, giảng giải đơn giản cho ngươi nghe. -Nam nhân sinh ra là dương, chỉ cần thân thể khỏe mạnh, dương khí sẽ cuồn cuộn không dứt, việc cần làm chính là rèn luyện tự thân thuần dương chi khí, còn âm khí, trong cơ thể nam nhân tuy rằng cũng có âm khí tồn tại, thế nhưng số lượng còn thiếu rất nhiều để đối xứng với người tu luyện thuần dương chi khí, trong cơ thể thì khi tiểu cư sĩ tu luyện thuần dương chi khí, nó sẽ không ngừng sản sinh lớn mạnh, nhất định phải từ ngoại giới rút lấy âm khí để duy trì cân bằng Âm Dương Nhị Khí, nữ nhân thì trời sinh thuần âm, đó chính là khởi nguồn âm khí tốt nhất trên thế gian này. -Vậy xem ra Hoan Hỉ thiền pháp vẫn cứ phải là thải âm bổ dương chi thuật a.. Tống Thanh Thư xạm mặt lại nói tiếp: -Xin hỏi tiến bối, nếu tu luyện phương pháp này, đối với thân thể nữ nhân, họ có bị tổn thương gì không? Đêm qua được giao hoan cùng hai nàng, Tống Thanh Thư có thể cảm giác được thân thể bên trong của các nàng từng luồng âm hàn tinh khiết chi khí tràn vào đan điền của mình, bởi vậy mới có câu hỏi này. -Nam nữ giao hợp, khi đạt được cao trào, âm khí tự nhiên sẽ tràn ra, tiểu cư sĩ tu luyện Hoan Lạc thiền pháp, có thể nhân cơ hội rút lấy âm khí tứ tán, bình thường thì loại âm khí này chỉ là uổng phí tuôn ra bỏ qua nên chẳng ảnh hưởng gì.. -Vậy âm khí trong cơ thể của xử nữ so với phụ nhân thì ai có nhiều hơn? Tống Thanh Thư hỏi. -Chuyện này cũng không có quan hệ gì, chất lượng âm khí bao nhiêu, nhiều hay ít , đó là thể chất của mỗi nữ nhân, có nữ nhân, cho dù là tấm thân xử nữ, nhưng cũng không có bao nhiêu âm khí, có những nữ nhân, dù cho thân thể đã là phụ nhân, nhưng âm khí và chất lượng vẫn cao hơn nhiều bình thường so với nữ nhân xử nữ. Nhưng ta nhắc nhở tiểu cư sĩ, nữ nhân mặc dù có thể không ngừng tự bổ sung âm khí, thế nhưng nếu đã tu luyện Hoan Lạc thiền pháp, với một nữ nhân, chỉ có lần đầu tiên giao phối kết hợp, khí hiệu quả hấp thu âm khi trong cơ thể nàng là tốt nhất, lần sau vẫn cìn cùng nữ nhân đó kết hợp, có thể chất lượng âm khí sẽ giảm nhiều, vì lẽ đó tiểu cư sĩ nếu muốn cho công lực tiến thêm một tầng, chỉ có cách là tìm những nữ nhân khác để song tu, nhưng vấn đề nếu là giữ lấy nữ nhân càng ngày càng nhiều, thì bất tri bất giác thì sẽ trầm luân bên trong nɦu͙ƈ ɖu͙ƈ không cách nào tự kiềm chế, bị tẩu hỏa nhập ma mà chết, mấy trăm năm trôi qua, đều không có chuyện ngoại lệ, hi vọng tiểu cư sĩ có thể hiểu được chỗ bất đồng này. “ Môn tu luyện này chẳng phải là muốn cho ta mở hậu cung sao? " Tống Thanh Thư âm thầm tặc lưỡi, đột nhiên nhớ tới một vấn đề khác: -Khi song tu, công lực cao thấp của nữ nhân có ảnh hưởng gì đến hiệu quả không vậy? -Đối với tiểu cư sĩ thì không có ảnh hưởng gì cả, nhưng đối với nữ nhân thì có khả năng bị ảnh hưởng. Nếu song tu nữ nhân có công lực không bằng tiểu cư sĩ, thì không sao, nếu đối phương công lực cao hơn tiểu cư sĩ, trong cơ thể nữ nhân đó âm khí cũng sẽ lớn hơn nhiều so với dương khí bên trong cơ thể tiểu cư sĩ, khi âm khí tiểu cư sĩ hấp thu cân bằng với dương khí, phần âm khí dư ra sẽ bị lãng phí ra ngoài, cứ như vậy, thì công lực đối phương sẽ bị tổn thất. "Cũng còn tạm được, trong thiên hạ nữ nhân võ công cao hơn ta không phải là ít, tỷ như Thiên Sơn Đồng Mỗ, Lý Thu Thủy, Đông Phương Một Tuyết…v..v…” Tống Thanh Thư lúc bái biệt Liên Hoa Đại Sĩ, trở lại trên đường đi nghĩ tới những nữ nhân này, sắc mặt chợt thấy hung phấn hơn hẳn…..
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]