🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 148: GIẤC MỘNG LẠI CHÂN THẬT ?
Sau khi Tống Thanh Thư dùng Di hồn đại pháp tạm thời để thiếu phu nhân bỏ đi ý định tự sát khi lầm tưởng là Vi Tiểu Bảo còn sống, hắn định bồng thiếu phu nhân Song Nhi vào trong phòng, nhưng nếu như có ai bắt gặp thì oan tình của hắn có nhảy sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch, nên hắn lập tức bỏ qua ý đồ này, vừa lúc nhìn thấy hai nha hoàn lần trước, Tống Thanh Thư mừng rỡ như có cứu tinh, liền gọi các nàng đi theo sau.
Sau khi vào trong phòng nàng, Tống Thanh Thư đặt thiếu phu nhân Song Nhi xuống giường rồi chuẩn bị rời đi, thì thiếu phu nhân Song Nhi vẫn đang nhắm mắt nhưng tựa hồ nhận ra, liền duỗi hai tay ôm hắn ghì vào trong ngực, miệng lẩm bẩm:
-Tiểu Bảo, đừng đi …
Tình huống bất chợt này làm cho Tống Thanh Thư lúng túng, hắn nhìn qua hai nha hoàn, còn hai nha hoàn thì liếc mắt nhìn nhau, các nàng thầm nghĩ nếu thiếu phu nhân đã muốn như vậy, thì hai người cũng không có dám can thiệp vào, nên liền đáp :
-Tống đại nhân hãy cứ nghe lời phu nhân đi, nô tì xin lui trước.
-Các ngươi cứ ở lại đây !
Tống Thanh Thư trầm giọng nói tiếp:
-Thiếu phu nhân tinh thần hoảng hốt nên mới ngộ nhân ta là Vi huynh đệ, ta thì e sợ nàng đau khổ làm chuyện không suy nghĩ, nên ta ở lại đây chăm sóc nàng, các người cũng lưu lại đây, nếu các ngươi bỏ đi thì danh tiết của thiếu phu nhân các ngươi sẽ mất hết.
-Bẩm vâng.
Hai nha hoàn cúi người thi lễ rồi hỏi:
-Không biết Tống đại nhân có cần thứ gì khác, cứ việc sai bảo chúng nô tỳ ..
-Ta không cần, các ngươi cứ ở yên trong phòng là được.
Tống Thanh Thư nói xong quay đầu lại nhìn Song Nhi, đôi mi thanh tú của nàng nhíu chặt, cặp môi mím lại, hiển nhiên là đang mơ một cơn ác mộng, hắn liền thương cảm đưa tay lên nhẹ nhàng vén vài sợi tóc mây của nàng ra đang rủ trước mặt.
Thiếu phu nhân Song Nhi nằm yên trong lồng ngực của Tống Thanh Thư, hai người không tránh khỏi việc da thịt tiếp xúc, hắn di chuyển thân người, ngồi nghiêng người tựa vào thành giường, vừa nhìn ngắm thiếu phu nhân Song Nhi mà trong lòng mâu thuẫn: “ Trong tay đã nắm được Tứ Thập Nhị Chương Kinh, bây giờ có thể rời khỏi nơi đây, với lại chính hắn là người hại chết Vi Tiểu Bảo, nếu còn để thiếu phu nhân Song Nhi bên cạnh mình lâu dài cũng khó tránh khỏi có lúc sơ suất, nàng mà biết được chân tướng sự việc thì chắc chắn sẽ uất ức nổ tung như thùng thuốc súng chôn sống hắn hoặc, nhưng thật sự hắn không nỡ trơ mắt nhìn một nữ nhân thiện lương như nàng lại cam tâm chịu chết như vậy.
Thiếu phu nhân Song Nhi lúc này đôi mắt hé mở lờ đờ mông lung, càng tăng thêm bét quyến rũ, trong ánh mắt nàng, nước mắt còn rươm rướm trở nên trong suốt, cổ áo hơi hơi mở ra, đôi bầu vú chống đỡ cái yếm vun lên thật cao, làm cho Tống Thanh Thư xuân tâm lại muốn động, năm ngón tay mở ra, nhẹ nhàng dỗ dành lấy bả vai an ủi:
-Muội không cần phải thương tâm khổ sở nữa…muội có biết cứ như thế làm ta rất đau lòng! Ta lúc nào cũng hi vọng ngày tháng trôi qua muội được sống thật là hạnh phúc …
Thiếu phu nhân Song Nhi nấc lên nhè nhẹ, bả đầu dụi sát vào trong người Tống Thanh Thư, liếc nhìn lại hắn thấy hai nha hoàn đang đứng cạnh ngoài cửa không dám nhìn thẳng vào, Song Nhi lúc này tâm tình buông lỏng, trong mơ mơ màng màng rất nhanh thϊếp đi, phát ra tiếng hít thở đều đều nhỏ nhẹ, lúc này nàng ngủ rất ngon, dù cho bên ngoài có một chút gió thổi cỏ lay nàng cũng không biết rồi.
……………………………………………………………………………………………
-Đào Hồng, nếu nói hai người bọn họ không có tình ý gì hết thì tỷ có tin không ?
Liếc mắt quan sát động tác của họ Tống, hai nha hoàn sử dụng mật ngữ bằng mắt nháy nhau biểu lộ.
-Phu nhân thì không biết như thế nào, chỉ có điều ngươi xem cử chỉ ôm ấp thiếu phu nhân của Tống đại nhân, mà nghĩ hai người không có gì mới là lạ…
-Muội thấy phu nhân cũng chẳng khác hơn chút nào đâu…
-Ai da….thôi…chúng ta là người hầu, không có tư cách quản đến những việc này!
-Muội chỉ không cam lòng Vi tước gia vừa mất thì thiếu phu nhân đã gần gủi với nam nhân khác làm như vậy…
-Chà, có phải vì trước đó Vi tước gia hay đùa giỡn táy máy tay chân với ngươi, mà giờ ngươi thấy ghen sao…
-Hì…đi chết đi…
Hai nha hoàn từ nhỏ cùng nhau lớn lên, bởi vậy từng ánh mắt nhìn nhau cũng liền có thể rõ ràng người kia đang suy nghĩ trong lòng…
…………………………………………………………………………………………….
Sáng sớm hôm sau, Tống Thanh Thư cảm thấy tâm trạng thiếu phu nhân Song Nhi đã tạm ổn hơn, hắn nhẹ nhàng rút tay ra khỏi người thiếu phu nhân Song Nhi, dịu dàng nâng phía sau lưng nàng, chậm rãi đặt nàng nằm xuống giường, sau đó kéo chăn đắp lại cho nàng.
Hai nha hoàn đang ngủ gà ngủ gật, nghe tiếng động lập tức tỉnh lại, thì Tống Thanh Thư nhỏ giọng nói:
-Nếu ta còn ở đây, lát nữa thiếu phu nhân tỉnh lại thì sẽ rất lúng túng, nên ta cáo từ trước, hai ngươi phải thường xuyên theo sát nàng quan tâm nhiều hơn một chút an ủi thiếu phu nhân nhé …
-Tiểu Bảo!
Tống Thanh Thư sau khi rời đi không lâu, thiếu phu nhân Song Nhi đột nhiên theo bản năng đưa tay mò mẩm, nhưng thấy chung quanh trống trơn, lập tức liền giật mình tỉnh lại.
-Thiếu phu nhân tỉnh lại rồi à? Để bọn nô tỳ đi chuẩn bị nước rửa mặt cho thiếu phu nhân….
Đào Hồng và Liễu Lục vội vã cùng lên tiếng.
Sau khi bọn nha hoàn ra ngoài, Song Nhi lòng dạ mơ hồ "Thật kỳ quái …chẳng lẽ là Tống đại ca sao? Không , tuyệt đối không có khả năng đó..
Thiếu phu nhân Song Nhi cảm thấy không thể lý giải được, đầu tiên là biểu hiện mờ mịt, sau đó chậm rãi nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua, hai gò má thoáng ửng đỏ, nàng chậm rãi hé mở đôi mắt một đường nhỏ, muốn nhìn xem rõ ngọn ngành, nàng nhìn thấy y phục của mình chỉ hơi bị hơi cuốn lên chứ cũng chẳng có gì khác lạ.
Song Nhi nhắm đôi mắt lại "Chính mình đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại đem Tống đại ca nhìn ra là Vi Tiểu Bảo đây? Thực sự là ngượng ngùng, bây giờ làm sao ở trước mặt Tống đại ca mà ngẩng mặt gặp hắn được…”
Vừa lúc hai nha hoàn đem nước nóng và khăn vào, thiếu phu nhân Song Nhi liền hỏi:
-Tối hôm qua Tống đại ca … không có... xảy ra chuyện gì với ta chứ ?
Song Nhi hơi khó mở miệng, ngập ngừng một hồi, vẫn phải mở miệng hỏi.
Đào Hồng mỉm cười:
-Bẩm cũng không có xảy ra chuyện gì, Tống đại nhân chỉ là ôm thiếu phu nhân suốt cả đêm.
Song Nhi ngày thường đối xử với hai nha hoàn vô cùng tốt, bởi vậy Đào Hồng nói ra không hề e dè.
-Hừ… hai nha đầu chết tiệt, tại sao không ngăn cản Tống đại ca lại, cứ để mặc cho ta bị nam nhân khác ôm sao?
Song Nhi vừa thẹn vừa lúng túng, trừng mắt nhìn hai nha hoàn.
Nô tỳ cũng muốn ngăn cản laị, bất chấp Tống đại nhân võ công cao cường đến đâu cũng dám liều cái mạng nhỏ này, nhưng tại vì…tại vì thiếu phu nhân lại chủ động ôm chầm lấy Tống đại nhân, nên chúng nô tỳ không dám hành động lỗ mãng…
Hai nha hoàn bị oan ức trả lời,.
Thiếu phu nhân Song Nhi cũng dần dần nhớ lại một số chi tiết, cũng cảm nhận được tối qua là mình tự chủ động, cảm thấy vô cùng khó hiểu.
-Tống đại ca giờ đang ở đâu ?
-Tống đại nhân sợ khi thiếu phu nhân tỉnh lại thì bị khó xử, nên đã đi rồi ạ.
Hai nha hoàn nhanh nhẩu trả lời
…………………………………………………………………………………….
Tống Thanh Thư biết Song Nhi đã bị mình dùng Di hồn đại pháp, tạm thời sẽ không còn có ý định tự tử, ít nhất là đến khi Vi Tiểu Bảo mồ yên mả đẹp, vì vậy để tránh gặp mặt hai bên lại lúng túng, nên hắn quyết định quay về cung, rồi sẽ tính sau.
Vừa vào hoàng cung, từ xa liền nghe một giọng nói lanh lảnh của nữ nhân:
-Tống Thanh Thư đâu ? gọi hắn ra đây..
Tống Thanh Thư theo phản ứng thầm nghĩ chẳng lẽ phu nhân Hạ Thanh Thanh quay trở về ? Nhưng khi hắn nghe tiếng thị vệ trả lời thì liền thất vọng:
-Khởi bẩm quận chúa, Tống đại nhân từ tối hôm qua đến giờ đang lo chuyện ở phủ Vi Tước Gia.
-Không biết quận chúa tìm hạ quan có chuyện gì không?
Tống Thanh Thư ung dung thong thả đi vào, ra hiệu thị vệ lui xuống, nói xong quay đầu nhìn qua quận chúa A Kha, ở trong cung các phi tần mặc xiêm y rất mỏng để lộ hình thể ra ngoài đấy, bởi vì tự xưa nay, các vị hoàng đế thích nhìn ngắm dung nhan tư thế các phi tần tại trước mặt của mình mặc lộ ra, như vậy cũng dễ dàng phương tiện để làm chuyện kia,cho nên lưu lại đến ngày nay như là một chuyện bình thường, quận chúa A Kha cũng không ngoại lệ..
Nàng mặc lấy bộ váy dài màu hồng trắng, có vẻ văn tĩnh tao nhã, tinh khiết non nớt, giống một nụ hoa phù dung, không nhiễm hạt bụi nào, trong lúc lơ đảng hắn nhìn thẳng vào trước ngực nàng, hai bầu vú thật cân xứng, bị cái yếm chèn ép tạo nên một khe rãnh thật sâu, nhìn kỹ thêm một chút, có thể nhìn thấy cái yếm màu đỏ tiên diễm làm lộ ra đường nét của cái cổ cùng bờ vai, trên đầu cài một cây trâm “Dương chi bạch ngọc” có hình như cây bút, vài sợi tóc đen mềm buông xuống trước ngực, hai gò má ẩn hiện đỏ hồng, mặt trang điểm phấn nhẹ, đúng là một nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành.
Nghe tiếng Tống Thanh Thư, quận chúa A Kha ngẩng đầu lên, lập tức trừng mắt tức giận:
-Tống Thanh Thư, lúc trước ở Tam thánh am ngươi đã nói với mẫu thân ta như thế nào? Bản quận chúa rốt cuộc bây giờ lại bị hoàng thượng ban gả cho ngươi, có phải đây là điều ngươi mong muốn có sẵn âm mưu từ trước?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.