🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 147: GIAN TÌNH?
Nhớ tới việc Song Nhi vừa rồi ở bên trong phòng nghe tiếng động cởϊ qυầи áo, Tống Thanh Thư chợt nhận ra vật ở trong cái bọc này là cái gì.
“Ta đang nghĩ cách dẫn dụ thiếu phu nhân Song Nhi để nàng đem bản đồ kho báu trong cái yếm của mình giao ra, không ngờ tới bây giờ nàng lại trực tiếp giao vào trong tay ta.”
Tống Thanh Thư cầm bọc đồ trong tay, cảm giác sao mình có được báu vật quá dễ dàng, trong lúc này vẫn còn sững sờ.
-Vậy thì xin nhờ Tống đại ca.
Thiếu phu nhân Song Nhi thấy hắn trầm mặc không nói, thì nghĩ rằng hắn đáp ứng rồi, trên gương mặt giãn ra nhẹ nhàng như trút được gánh nặng, liền bước về hướng linh đường ở phía trước.
- Có phải là muội dự định đi theo Vi huynh đệ?
Giọng nói từ phía sau truyền đến khiến thiếu phu nhân thân hình Song Nhi run lên.
-Muội đã che giấu không nói, vậy mà vẫn bị Tống đại ca nhìn ra rồi.
Thiếu phu nhân Song Nhi xoay người lại, mím môi bướng bỉnh nói.
Khi Tống Thanh Thư thấy nàng đem bản đồ kho báu trong Tứ Thập Nhị Chương Kinh giao cho Thiên Địa hội thì đã biết rõ ràng thiếu phu nhân Song Nhi có ý muốn tìm đến cái chết, có điều hắn không thể trơ mắt nhìn một thảm kịch tuẫn tiết vì tình phát sinh, nên vội vàng khuyên nhủ:
-Đệ muội, Vi huynh đệ thương yêu muội như vậy, nếu hắn trên trời có linh thiêng, cũng không muốn muội làm như thế, hắn chắc chắn là không muốn muội gặp phải bất cứ thương tổn gì.
Thiếu phu nhân Song Nhi không thay đổi nét mặt, ôn nhu nói :
-Tống đại ca không biết tình tình của Vi Tiểu Bảo đâu, Tiểu Bảo sợ nhất là cô đơn, chắc là sẽ mong muốn muội sẽ cùng đi với hắn…
Nàng nói mà khóe môi mỉm cười hạnh phúc.
" Xem ra điệu bộ thì Song Nhi đã bướng bỉnh cố chấp quyết tâm chọn lựa cách tự sát này rồi…”
Tống Thanh Thư đau đầu, hắn mặc dù biết thiếu phu nhân Song Nhi cùng Vi Tiểu Bảo có quan hệ phu thê, nhưng không ngờ thật đến mức độ như thế này, nên cố khuyên nhủ :
-Đệ muội, nếu như muội quyết ý đi theo Vi huynh đệ, vạn nhất... vạn nhất....
Nghĩ một hồi hắn cũng chưa nghĩ ra cách nào mới có thể khuyên lơn cho nàng hồi tâm chuyển ý.
-Vạn nhất cái gì?
Thiếu phu nhân Song nhi đã quyết ý tuẫn tình, cho nên buông lỏng tinh thần, mỉm cười nhìn Tống Thanh Thư, nàng ngạc nhiên không biết hắn sẽ nói ra lý do gì.
-Vạn nhất…. muội đang có mang con của Vi huynh đệ thì sao…?
Tống Thanh Thư vội vàng nói:
-Nếu muội tuẫn tình, làm hại Vi gia tuyệt hậu, chẳng phải là rất có lỗi với hắn?
-Tống đại ca ….
Thiếu phu nhân Song nhi liếc nhìn Tống Thanh Thư, đôi má trắng như tuyết đột nhiên đỏ bừng:
-Muội...không có giọt máu của Tiểu Bảo trong người đâu..
-Từ khi Vi huynh đệ rời khỏi kinh thành, tính ra chưa tới một tháng, muội chưa từng xem qua đại phu, thì làm sao có khả năng biết được?
Tống Thanh Thư quyết ý, ngày mai sắp xếp mấy tên ngự y lại đây, nhất định dặn dò bọn họ phải nói là thiếu phu nhân Song Nhi đã mang thai, thì có thể kéo dài thêm một thời gian ngắn để nàng bỏ đi ý nghĩ coi thường mạng sống bản thân của nàng, rồi sau đó mới tim biện pháp ngăn chặn nàng lại.
-Muội rất rõ ràng là không có đấy..
Song nhi cắn môi dưới, gương mặt mắc cỡ đỏ chót, không muốn tiếp tục cùng Tống Thanh Thư tiếp tục cái đề tài xấu hổ lúng túng này.
-Um… được rồi.
Tống Thanh Thư thấy nàng nói chắc như vậy, thì biết mình dùng lý do này e là không được, hắn lại nghĩ ra một lý do khác :
-Vậy muội không nghĩ đến chuyện vì Vi huynh đệ báo thù sao?
-Báo thù?
Song Nhi đôi mắt vụt lóe lên, rồi lại ngờ vực.
Tống Thanh Thư đánh liều nói dối:
-Nếu thế tử Phúc Khang An không làm ô nhục Kiến Ninh công chúa, thì Kiến Ninh công chúa cũng không đến nỗi giận dữ và xấu hổ tự sát, lại lôi kéo Vi huynh đệ cùng chết theo, suy ra thì thế tử Phúc Khang An mới là kẻ cầm đầu gây nên mọi chuyện, đệ muội sao không tìm cách báo thù, mà lại vội vã tuẫn tình?
Nhưng thiếu phu nhân Song Nhi lại nhẹ nhàng lắc đầu:
-Người khác có thể không biết tính tình Tiểu Bảo, muội lại rất rõ ràng. Các người tuy không nói cho muội biết chân tướng của câu chuyện, nhưng trong lòng muội cũng biết, công chúa từ trước đến giờ cùng Tiểu Bảo có quan hệ rất tốt, nếu nàng bị thế tử Phúc Khang An bắt nạt, trước khi chết sao không tìm đến thế tử Phúc Khang An, mà lại phải kéo Tiểu Bảo chết cùng ? Điều đó nói lên rằng, lúc đó trong lòng công chúa, nàng hận Vi Tiểu Bảo nhiều hơn hận Phúc Khang An nhiều lần. Đến tột cùng là vì chuyện gì khiến cho công chúa hận Tiểu Bảo như thế? Muội cũng không muốn đoán, cũng không muốn biết, chỉ là hiểu rõ nhất định là Vi Tiểu Bảo đã làm chuyện sai, thế thì muội cần gì phải trút giận lên người những kẻ khác đây?
Tống Thanh Thư kinh ngạc nhìn nàng, chẳng ngờ Song Nhi còn có nội tâm thiện lương như vậy.
-Tống đại ca nhìn cái gì mà chằm chằm như vậy?
Thấy Tống Thanh Thư vẫn nhìn mình, thiếu phu nhân Song Nhi bực mình hỏi.
-À…đệ muội có còn tỷ tỷ hoặc muội muội nào nữa không vậy?
-Không có!
Thiếu phu nhân Song nhi đã từng bị Đa Long, Trương Khang Niên và Triệu Tề Hiền hỏi qua vấn đề giống như vậy, đương nhiên nàng biết các nam nhân này là muốn gì.
Nhìn dáng vẻ cáu giận của Song Nhi, Tống Thanh Thư trong lòng cảm khái nói:
- Một nữ nhân như muội tốt như vậy, thật sự là đốt đèn lồng cũng khó tìm, nếu muội không có tỷ tỷ, muội muội để đại ca lấy về làm thê tử, vậy thì thật là đáng tiếc..
-Tống đại ca, không cần khuyên nữa, tâm ý muội đã quyết, bây giờ sắc trời không còn sớm, Tống đại ca về trước đi, ngày mai nhớ quay lại đây đem muội cùng Tiểu Bảo chôn cất cùng nhau.
Thiếu phu nhân Song Nhi bình tĩnh đã sắp xếp cho cái chết của chính mình, nụ cười ung dung kia nhìn cho Tống Thanh Thư rung mình sởn da gà.
Tống Thanh Thư cúi đầu, trầm mặc theo đi theo thiếu phu nhân Song Nhi hướng về linh đường bên kia, nhìn khoảng cách với linh đường càng ngày càng gần, Tống Thanh Thư biết là chính mình chỉ cần bước ra khỏi phủ Tử tước, sau này thì sẽ không còn được gặp lại người nữ nhân hiền lành ôn nhu này nữa, trong phúc chốc hắn liền quyết định, ngẩng đầu lên gọi:
-Song Nhi!"
-Hả?
Thiếu phu nhân Song Nhi quay đầu lại nhìn hắn thì rất nhanh có cảm giác đôi mắt trĩu nặng mờ mịt, trong mơ hồ khuôn mặt đầy kinh hỉ hô lên:
-Tiểu Bảo, ngươi chưa chết sao?
Nói xong nàng liền nhào tới ôm chặt Tống Thanh Thư vào lòng.
Chạm vào vòng eo mềm mại của Song nhi, Tống Thanh Thư lúc này lại là một chút tà niệm cũng không có, gật đầu đáp:
-Đúng vậy, ta chưa có chết….
Nghe được giọng nói của Vi Tiểu Bảo, Song Nhi cũng không nhịn được nữa, nằm nhoài trong lồng ngực Tống Thanh Thư khóc rống lên, có lẽ do áp lực đột nhiên được thả lỏng, thêm vào mấy ngày nay không làm sao ngủ được, thiếu phu nhân Song Nhi khóc lóc sướt mướt một hồi mệt nhọc ngủ quên .
-Ngủ đi….ngủ đi.
Tống Thanh Thư thương tâm nói, hắn đem thiếu phu nhân Song Nhi ôm nhấc lên ngang người, đi về phía hai nha hoàn đang đứng cách đó không xa.
-Tống đại nhân, làm sao... thiếu phu nhân...
Nhìn thấy Tống Thanh Thư ôm chặt thiếu phu nhân Song Nhi vào trong ngực, hai nha hoàn ngẩn người ra, hai nàng đột nhiên cùng lúc nghĩ đến một chuyện đáng sợ : “ Tống đại nhân dường như có gian tình với thiếu phu nhân, sẽ không gϊếŧ người diệt khẩu chứ?...”
-Nếu ta nhớ không lầm, hai người là Đào Hồng và Liễu Lục phải không? Hai người đi theo ta, đem thiếu phu nhân của các người đưa đến phòng trong nghỉ ngơi.
Nói xong hắn vẫn ôm thiếu phu nhân Song Nhi hướng về phòng ngủ của nàng bước đến.
-Ô…..
Hai nha hoàn nhìn nhau, rồi vội vã chạy gấp đi theo sau…..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.