– Lam Phượng Hoàng, ngươi mà còn cười nữa, có tin ta chọc mù đôi mắt của ngươi không?
Đông Phương Mộ Tuyết vẫn còn là rất nhanh, quay đầu hung hăng trừng Lam Phượng Hoàng.
Đông Phương Mộ Tuyết uy lực còn lại vẫn còn, Lam Phượng Hoàng rùng mình, vội vàng thu liễm nụ cười.
– Tỷ hù dọa Phượng Hoàng làm gì, thấy nàng nhu thuận nên khi dễ sao này…
Tống Thanh Thư nói.
– Như thế nào? Nàng còn chưa có lên trên giường với ngươi, mà bắt đầu đau lòng rồi à…
Đông Phương Mộ Tuyết cười lạnh nói.
– Tỷ bây giờ xù gai như nhím, để che giấu sự lo lắng trong tâm trí…
Tống Thanh Thư cười nói…
– Tỷ hãy buông lỏng đi…
Đông Phương Mộ Tuyết chân mày lá dựng thẳng, đang trên ranh giới nổi giận tới, thì Tống Thanh Thư đã đưa miệng hôn lên, đem hết lửa giận của nàng lấp kín quay trở về trong miệng.
– Um… um…
Đông Phương Mộ Tuyết đẩy hắn ra, nhưng nàng đang trọng thương nên nào có khí lực, đẩy vài lại giống như là thân mật vuốt ve hắn vậy…
Đầu lưỡi quấn giao, Đông Phương Mộ Tuyết toàn thân run lên, phảng phất là đến từ linh hồn sợ run, thân thể nàng cũng dần dần mềm nhũn ra, không hề giống như lúc trước như vậy cứng ngắc.
Ngay sau đó, đầu lưỡi bắt Tống Thanh Thư đầu thăm dò bên trong cái miệng hồng nhuận kia, nhiệt liệt hô hấp, dồn dập thở dốc…
Rất nhanh không đợi Tống Thanh Thư phản ứng, một đầu lưỡi thơm tho mềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thau-huong-cao-thu-cai-bien/3349117/chuong-1214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.