Chương trước
Chương sau
Nghe Tống Thanh Thư trả lời, Chu Chỉ Nhược mặt đỏ hồng, tức giận trừng mắt liếc hắn, nàng đã thành thiếu phụ rồi, đã cùng hắn cùng một chỗ lâu như vậy, há lại không nghe ra là hắn cố ý chiếm tiện nghi các nàng.

Ngược lại còn Triệu Mẫn có vẻ thỏa mãn nói:

– Ừ… vậy nghe theo Tống công tử, ăn cật kê ba…

Nàng tuy rằng thông minh, nhưng dù sao có địa vị tôn quý, không có tên thuộc hạ nào dám có gan hùm ở trước mặt nàng nói lời có ý nghĩ thô tục tiếng lóng, vì vậy trong lúc này nàng không có kịp phản ứng từ cật kê ba (gà) có ý nghĩa khác.

Lam Phượng Hoàng thì cố nén phì cười:

– Vậy cật kê ba đó quận chúa muốn ăn của người nào…

Lam Phượng Hoàng tuy rằng đứng đầu một giáo, nhưng bên trong Ngũ Độc giáo vốn là ngư long hỗn tạp, những lời phố phường thô tục này, nàng thường xuyên nghe thấy…

Triệu Mẫn vẫn chưa có ý thức được mình đang bị trêu ghẹo, đáp:

– Tống công tử mời khách, đương nhiên là ăn cật kê ba của hắn rồi.

Tống Thanh Thư đang uống trà, suýt chút nữa bị sặc nước nghẹn, Lam Phượng Hoàng cười đến quỷ dị:

– Quận chúa muốn ăn, Tống công tử nhất định là mong ước đấy, chỉ sợ Chu cô nương không muốn cho ăn mà thôi…

– Ta đâu có ăn của nàng đâu, nàng làm cái gì mà không muốn…

Triệu Mẫn nhếch miệng, kiều hừ một tiếng.

Chu Chỉ Nhược nghe đến sắc mặt chuyển đen, vội ngăn cản Lam Phượng Hoàng nói tiếp, sẵng giọng:

– Lam tỷ tỷ, ngươi như thế nào hư hỏng như vậy chứ?

Lam Phượng Hoàng cười đáp:

– Ta vốn trong mắt các ngươi những người danh môn chánh phái là tà ma ngoại đạo, nói chuyện hư hỏng như vậy mới phù hợp thân phận của ta a.

Triệu Mẫn cũng không đần, nàng nhìn phản ứng của mọi người thì cảm thấy có chút kỳ quái, lúc này mới nghĩ lại đầu đuôi, rốt cuộc lúc dư vị tới đây, thì vừa thẹn vừa vội:

– Người Hán các ngươi, thật là âm hiểm!

Lam Phượng Hoàng cũng nhịn không được nữa, bật cười khanh khách:

– Quận chúa, ta không phải là người Hán, ta là nữ nhân Miêu gia…

Triệu Mẫn đỏ mặt:

– Dù sao cũng đều hư hỏng giống nhau.

Vừa vặn lúc này thức ăn được dọn lên, Tống Thanh Thư nhân cơ hội ngắt lời nói:

– Đừng nói chuyện phiếm nữa, ăn cơm trước đi…

Vừa nói qua, hắn liền gắp lên một đùi gà lớn, còn chưa kịp để vào trong bát của mình, thì Chu Chỉ Nhược cùng Triệu Mẫn không hẹn mà cùng đem cái bát để vào trước mặt hắn.

Tống Thanh Thư gấp cái đùi gà chần chờ ở giữa không trung, cho Chu Chỉ Nhược không phải, cho Triệu Mẫn cũng không phải, trong lúc nhất thời đầu lớn lên, nghĩ thầm hai nữ nhân này đúng là trời sinh oan gia, cái gì cũng đều muốn tranh giành về phần mình…

Chu Chỉ Nhược hừ lạnh:

– Trượng phu gắp thức ăn cho thê tử đó là đạo lý hiển nhiên, không biết quận chúa đây là muốn cái gì?

Nào ngờ Triệu Mẫn không có chút nào đuối lý, lông mi giương lên dịu dàng nói ra:

– Bởi vì cái gọi là từ phương xa tới là khách, nào có chủ nhân tự mình ăn trước mà không mời khách nhân? Xem ra ngươi làm thê tử chưa có xứng đáng đó a.

Mắt thấy bầu không khí lần nữa lại giương cung bạt kiếm, trong không gian ánh mắt đan vào tựa hồ có thể chạm ra lửa, Tống Thanh Thư trong lòng ai thán, cái gọi là tề nhân chi phúc còn chưa được hưởng đâu rồi, thì đã xảy ra tình cảnh như vậy rồi, về sau nếu quả thực các nàng cùng chung một chỗ, cứ vậy mà không trông nom việc nhà thì trước sau gì cái hậu viện của mình cũng bị hủy đi…

Ánh mắt liếc qua vừa vặn quét đến Lam Phượng Hoàng phía đối diện, nàng nhìn hí kịch có chút hả hê, Tống Thanh Thư thuận thế liền đem đùi gà đang kẹp đưa đến trong bát nàng:

– Lam giáo chủ mỗi ngày đều phải loay hoay với độc vật, rõ ràng hao tổn rất lớn sinh lực, vậy hãy ăn cái đùi gà này bồi bổ…

Hắn thậm chí không dám nói Lam Phượng Hoàng ngàn dặm xa xôi chạy tới đây là vì tìm cho mình thuốc giải, dù sao Triệu Mẫn cũng là ngàn dặm chạy tới Lâm An để điều tra tung tích của hắn, rất dễ dàng lần nữa khiến cho hai nàng cuốn vào tranh chấp.

– Vậy ta đa tạ công tử…

Lam Phượng Hoàng cũng không có cự tuyệt, thuận thế thay hắn giải vây nói.

Chu Chỉ Nhược cùng Triệu Mẫn thấy thế đành phải đem bát của mình để xuống, mặc dù đối với việc Tống Thanh Thư không gắp đùi gà vào bát của mình có chút khó chịu, nhưng ít ra kẻ đối đầu cũng không có, hai nàng có thể miễn cưỡng chấp nhận việc này.

Đã có giáo huấn vừa rồi, Tống Thanh Thư không dám lại gắp thêm thức ăn nữa rồi, chỉ khổ cho hắn bụng đói kêu vang, nhưng chỉ có thể giương mắt nhìn thức ăn ngon ở trên bàn.

Trong ranh giới này, Chu Chỉ Nhược trước gắp một miếng thức ăn xào để vào bát của hắn, cảm động đến mức Tống Thanh Thư muốn ôm nàng hôn một cái, nghĩ thầm vẫn là Chỉ Nhược của ta khéo hiểu lòng người.

– Đồ xào có cái gì tốt, nam nhân thì nên ăn thịt, đây này… Tống công tử…

Triệu Mẫn cũng không cam chịu yếu thế, đem trong mâm một cái đùi gà khác kẹp đưa cho hắn.

Chu Chỉ Nhược lông mi nhảy lên, cố nén tức giận múc một chén canh hạt sen đưa tới trước mặt Tống Thanh Thư:

– Đói lâu như vậy, đột nhiên ăn quá đầy đồ béo đối với thân thể không tốt, Thanh Thư… uống chén canh trước để hâm nóng dạ dày.

– Dừng lại, đó là các do người Hán cổ hủ mà thôi, người Mông Cổ mỗi bữa ăn thịt uống rượu, thân thể có chỗ nào không tốt chứ, tung hoành bốn phương đánh cho tất cả nước phải khoanh tay xưng thần.

Triệu Mẫn một bên nói, một bên châm một chén rượu cho Tống Thanh Thư…

– Tống công tử, uống rượu mới làm ấm thân thể…

Hai nàng cứ ngươi tới ta đi, cũng không lâu lắm, trước mặt Tống Thanh Thư chồng bát liền chồng chất vun cao, nhìn thấy Lam Phượng Hoàng phía đối diện đang vui vẻ, Tống Thanh Thư nghĩ thầm bản thân tạo nghiệt, dù muốn dù không cũng phải ăn uống hết cho xong.

– Họ Triệu kia, ngươi cố tình cùng ta đối nghịch sao?

Chu Chỉ Nhược cũng nhịn không được nữa, bỗng nhiên đứng dậy vỗ bàn một cái.

Triệu Mẫn lại điềm tĩnh nói:

– Chu Chỉ Nhược, nói chuyện phải có đạo lý chứ, ta bất quá chỉ quan tâm đến thân thể của Tống công tử mà thôi, như thế nào trong mắt ngươi lại hóa thành đối nghịch đây? Chẳng lẽ ngươi không sợ trong người hắn thiếu chất bổ dưỡng sẽ bị suy nhược sao? Chậc chậc chậc…

– Hắn là trượng phu của ta, cần gì ngươi phải quan tâm tới đây này!

Chu Chỉ Nhược cả giận nói.

Triệu Mẫn mỉm cười nói:

– Hắn cũng là bằng hữu của ta a, bằng hữu quan tâm lẫn nhau thì như thế nào?

– Ngươi…

Chu Chỉ Nhược tức giận liền thò tay chụp lấy thanh Ỷ Thiên Kiếm.

– Được rồi… được rồi, coi chừng mọi người nhìn xem đây.

Tống Thanh Thư phải hòa giải rồi.

Hai nàng quay đầu nhìn lại, hiện toàn bộ mọi người trong tửu điếm đang trợn mắt há mồm nhìn xem các nàng, hai nàng trên mặt không khỏi nóng lên, đành phải hậm hực ngồi xuống.

– Bây giờ có thể ăn cơm đi!

Tống Thanh Thư thở dài một hơi nhẹ nhõm, vội vàng ăn ngấu nghiến, trong chốc lát, thức ăn do các nàng đưa tới bị hắn tiêu diệt hơn phân nửa.

– Không được lãng phí.

Chu Chỉ Nhược nhìn thoáng qua, hừ nói.

Tống Thanh Thư cười khổ nói:

– Ta đã ăn no rồi.

Chu Chỉ Nhược nhàn nhạt nói:

– Những thứ khác không ăn coi như xong, nhưng thức ăn nào ta đã đưa cho ngươi thì phải ăn hết…

– Dựa vào cái gì…

Bên kia Triệu Mẫn lập tức không yên…

– Tống công tử, ta có ý tốt… chẳng lẽ ngươi không lĩnh tình?

– Hảo… hảo… hảo, đừng cãi, ta ăn hết là xong…

Tống Thanh Thư vội vàng cắt ngang hai người, uất nghẹn bắt đầu đem thức ăn còn lại hướng trong miệng nhét vào.

Đang ăn Tống Thanh Thư bỗng nhiên phát giác được có gì không đúng, hướng dưới bàn nhìn qua, hiện tại chân của hai nàng không biết từ lúc nào đã kịch liệt chống đỡ lại với nhau.

Chu Chỉ Nhược võ công tuy rằng cao hơn Triệu Mẫn, nhưng vì ngồi, cách cái bàn lại không thấy rõ chiêu thức đối phương, chỉ bằng vào bản năng, bởi vậy hai nàng ngươi một chân ta một cước, cũng là ngươi tới ta đi cân sức ngang tài.

Tống Thanh Thư đang muốn khuyên can, cũng không biết người nào có sức lực lớn hơn, một cước đá lên phía cái bàn phương, cái bàn lớn bị đá trúng tan nát chia năm xẻ bảy, nếu không phải hắn và Lam Phượng Hoàng né tránh nhanh hơn, thì đã bị thức ăn trên bàn đính đầy một thân rồi, nhưng những thực khách gần đó lại không may mắn như thế, ngay cả Chu Chỉ Nhược cùng Triệu Mẫn hai người cũng bởi vì đôi chân đang dây dưa cùng một chỗ nên không có cách nào tránh né kịp, toàn thân từ trên xuống dưới cũng đều ướt sũng dính đầy thức ăn…

– Con bà nó… muốn cãi nhau thì về nhà mà nháo nhào đi…

– Ngươi là một đại nam nhân, lão bà đánh nhau mà cũng không cản được sao?

– Vốn thấy các nàng xinh đẹp, ai biết tính khí hung dữ như vậy, lấy về nhà cũng là thêm đại phiền toái.

Chung quanh các loại tiếng chửi mắng, đối diện với mấy người này đang phẫn nộ, Tống Thanh Thư thì không phải là cái loại người lấy mạnh hiếp yếu, huống chi phe mình đuối lý trước, đành phải chịu nhận lỗi đối với mọi người, tất cả mọi người tiền rượu và thức ăn là do hắn mời, nên mới dẹp loạn được sự tức giận của nhiều người.

Chu Chỉ Nhược cùng Triệu Mẫn trong chốc lát này cũng không còn có hào hứng cãi vã nữa, hai nàng trời sinh tính tình thích sự thanh khiết sạch sẽ, lúc này trên thân đính nhiều canh thừa thịt nguội như vậy, thiếu chút nữa làm cho các nàng điên lên rồi, vì thế vội vàng dặn dò lão bản tửu điếm chuẩn bị nước ấm, màng lên trên gian phòng trên lầu để tắm rửa thay quần áo.

Chỉ là cái tửu điếm sơn dã trong trấn nhỏ này, gian phòng phối trí thùng tắm chỉ có một tuy rằng thùng tắm rất to, nhưng chỉ có thể là một người tắm trước, người còn lại thì phải chờ đợi tắm sau…

Triệu Mẫn cùng Chu Chỉ Nhược đều là người ưa thích sạch sẽ, ai cũng không muốn trên thân y phục dính nhiều thứ bẩn như vậy, vì vậy vấn đề người nào tắm trước, hai người lại tranh luận một hồi, ai cũng cũng không chịu nhường bước, cuối cùng nhờ có Lam Phượng Hoàng khuyên bảo, hai người đành phải quyết định cùng nhau đi tắm.

Chu Chỉ Nhược vừa nghĩ tới cùng Triệu Mẫn cùng một chỗ tắm rửa, trong lòng liền không được tự nhiên, cuối cùng dứt khoát rủ Lam Phượng Hoàng cùng các nàng tắm chung để hóa giải lúng túng, Lam Phượng Hoàng bôn ba suốt một ngày đầy bụi bặm, cũng thấy được toàn thân dinh dính đầy mồ hôi không thoải mái, chỉ là vừa rồi Triệu Mẫn cùng Chu Chỉ Nhược tranh chấp lợi hại, nàng cũng không tiện tham dự vào, vốn nghĩ đến đợi lát nữa thì tắm sau cũng được, bây giờ được Chu Chỉ Nhược mời tắm cùng, đương nhiên là đáp ứng.

Nhìn xem ba nàng chạy vào gian phòng, Tống Thanh Thư trong đầu liền hiện ra một ít hình ảnh hương diễm ba nàng trần truồng, lập tức cảm thấy mũi có chút nóng, vội vàng lắc đầu xua tan những cái hình ảnh kia, nếu bị chảy máu mũi, vậy chẳng khác nào là bị chơi khăm rồi.

– Thanh Thư…

Cửa phòng đột nhiên mở ra, Chu Chỉ Nhược nhô đầu ra vẫy tay với hắn.

Tống Thanh Thư trong lòng vui vẻ, chẳng lẽ các nàng quyết định mời ta cùng tắm chung? Nghĩ thầm làm sao các nàng lại không biết xấu hổ đây…

– Ngươi ở ngoài giữ cửa, không cho phép những người khác tới gần gian phòng của chúng ta đấy…

Chu Chỉ Nhược lời nói rất nhanh đem trong đầu Tống Thanh Thư đang xyz cùng lúc với cả ba nàng kéo về thực tế, nguyên lai mấy nàng cùng một chỗ tắm, lo lắng về sự an toàn trong cái tửu điếm này, nếu có người rình coi vậy thì sẽ thua lỗ lớn. Tống Thanh Thư võ công cao cường, lại là người các nàng thân cận tín nhiệm, bảo hắn ở bên ngoài thủ hộ, thì là an tâm nhất.

– Được… các ngươi yên tâm.

Tống Thanh Thư cười lên, không khỏi cười nhạo ý nghĩ hương diễm hão huyền của mình…

Chu Chỉ Nhược quay lại phòng sau đó, nàng cùng Triệu Mẫn nhìn nhau, cảm thấy trong phòng bầu không gian lúng túng tới cực điểm, người nào cũng nghiêm chỉnh cởi lấy y phục của mình chỉ chừa lại cái yếm và tiểu nội khố rồi đứng lặng yên, chỉ có Lam Phượng Hoàng là tự nhiên:

– Nếu các ngươi bất động thì ta đây vào thùng tắm trước.

Nàng cười nói, sau đó liền cởi bỏ sạch sẽ y phục bước vào trong thùng tắm.

Chu Chỉ Nhược cùng Triệu Mẫn cuối cùng khó có thể chịu được mùi hôi trên người, cũng nhao nhao cởi lấy nội y ra, rồi tiến vào trong thùng tắm.

Lam Phượng Hoàng vừa thấy được hai mắt tỏa sáng:

– Chậc… chậc… chậc, một người trắng noãn tinh xảo như Ngọc Quan Âm, một người giống như hoa lan thanh nhã hoàn mỹ, ta thật sự là tự ti với thân thể của mình…

Triệu Mẫn xưa nay tính cách sáng khoái hào phóng, sau khi trôi qua lúc ban đầu lúng túng, rất nhanh thích ứng, nghe vậy liền duỗi ra ngón tay khều lấy bầu vú của Lam Phượng Hoàng, miệng há to:

– Như thế nào lại sung mãn no tròn như vậy… ta mới là người tự ti đây này…

Lam Phượng Hoàng cười nói:

– Quận chúa cũng nảy nở tròn vo không nhỏ a.

– Bên dưới đen nhánh lại mềm non tơ như nhung a…

– Còn của quận chúa thì tuy thưa nhưng lại tỏa đều hai bên quá đẹp…

Nghe được các nàng thổi phồng lẫn nhau, một bên Chu Chỉ Nhược vẻ mặt hắc tuyến, trong lòng hối hận cuống quýt, mình và các nàng cùng một chỗ tắm rửa thật sự là lộ rõ ra khuyết điểm của mình…

Kỳ thật khách quan mà nói, hai bầu vú của Chu Chỉ Nhược cũng không nhỏ, đã vậy lại còn săn cứng dựng đứng lên như bầu vú của bức tượng điêu khắc, bên dưới của nàng thì thảm lông đen hòa hợp giống như của hai nàng kia quyện lại, vừa đen nhánh mềm mại, lại vừa tỏa đều hai bên như là được cắt tỉa vậy, thật sự các nàng ai cũng thiên phú dị bẩm về các bộ phận nhạy cảm, chẳng có ai thua chị kém em…

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.