Nghe Tống Thanh Thư trả lời, Chu Chỉ Nhược mặt đỏ hồng, tức giận trừng mắt liếc hắn, nàng đã thành thiếu phụ rồi, đã cùng hắn cùng một chỗ lâu như vậy, há lại không nghe ra là hắn cố ý chiếm tiện nghi các nàng.
Ngược lại còn Triệu Mẫn có vẻ thỏa mãn nói:
– Ừ… vậy nghe theo Tống công tử, ăn cật kê ba…
Nàng tuy rằng thông minh, nhưng dù sao có địa vị tôn quý, không có tên thuộc hạ nào dám có gan hùm ở trước mặt nàng nói lời có ý nghĩ thô tục tiếng lóng, vì vậy trong lúc này nàng không có kịp phản ứng từ cật kê ba (gà) có ý nghĩa khác.
Lam Phượng Hoàng thì cố nén phì cười:
– Vậy cật kê ba đó quận chúa muốn ăn của người nào…
Lam Phượng Hoàng tuy rằng đứng đầu một giáo, nhưng bên trong Ngũ Độc giáo vốn là ngư long hỗn tạp, những lời phố phường thô tục này, nàng thường xuyên nghe thấy…
Triệu Mẫn vẫn chưa có ý thức được mình đang bị trêu ghẹo, đáp:
– Tống công tử mời khách, đương nhiên là ăn cật kê ba của hắn rồi.
Tống Thanh Thư đang uống trà, suýt chút nữa bị sặc nước nghẹn, Lam Phượng Hoàng cười đến quỷ dị:
– Quận chúa muốn ăn, Tống công tử nhất định là mong ước đấy, chỉ sợ Chu cô nương không muốn cho ăn mà thôi…
– Ta đâu có ăn của nàng đâu, nàng làm cái gì mà không muốn…
Triệu Mẫn nhếch miệng, kiều hừ một tiếng.
Chu Chỉ Nhược nghe đến sắc mặt chuyển đen, vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thau-huong-cao-thu-cai-bien/3328424/chuong-1206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.