Khi cái túi bị hất văng ra, Sở Tịnh Nhiên khựng lại, hơi cau mày, hít nhẹ một hơi, hơi cúi người nhặt lên rồi để nó trên bàn.
Một âm thanh trầm thấp vọng lại từ phía sau.
- Hôm nay cô đi đâu?
- Dạ? Em cùng với dì Diệp đi mua ít đồ, có chuyện gì sao?
Giọng điệu là lạ, giác quan thứ sáu cho cô biết có chuyện chẳng lành. Quả nhiên..
- Đừng có lấy quản gia Diệp ra làm bức bình phong, để mà che đậy việc làm chẳng ra gì của cô!
- Mộ Dung Trạch! Ý anh là sao, rốt cuộc em đã làm gì? Có gì thì anh nói thẳng ra, sao lại nói như kiểu em đã làm chuyện có lỗi với anh vậy?
Sở Tịnh Nhiên biết hiện tại cô không thể mất bình tĩnh, rõ ràng Mộ Dung Trạch đã hiểu lầm chuyện gì đó. Anh nhếch môi, cười khảy:
- Hay thật cô thật chất không hề mất trí nhớ! Mới hết bệnh, nhân lúc tôi đi vắng lại lấy dì Diệp làm tấm mộc, ra ngoài hẹn hò với nam nhân, ở nhà còn đảo lộn tất cả phòng làm việc của tôi, đồ đạc của tôi là cô quăng đúng chứ? Vậy thì thôi đi, ngay cả di vật cha tôi, cô ném nó đâu rồi hả? Nếu cô bất mãn với cuộc hôn nhân này đến vậy, tôi trả tự..
- Chát!
Nghe anh nói cô không mất trí nhớ, trong lòng run lên một cái, cứ tưởng anh biết, nhưng kế tiếp lời nói anh phát ra thật chói tai, không để anh kịp phản ứng cô cứ thế giáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-tot-vi-co-anh-ben-doi/2882048/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.