Sương đêm bên ngoài ô cửa sổ mỗi lúc một dày đặc hơn, trong không gian yên tĩnh, âm thanh tí tách nhỏ giọt qua ống truyền nước biển cũng rõ ràng hơn, cho đến khi giọt cuối cùng theo ống tiêm hòa vào huyết quản của cô gái, người con gái ngủ mê trên giường cuối cùng cũng chuyển tỉnh.
Không khí xung quanh thoang thoảng mùi hương từ gỗ đàn hương quen thuộc, lúc ẩn lúc hiện lượn quanh chóp mũi.
Hòa cùng cảnh vật vừa quen thuộc nhưng cũng vừa chút lạ lẫm trong tiềm thức, bóng đêm che khuất một dáng người đang quay lưng về phía giường, có lẽ mọi vật đều tĩnh lặng lạ thường khiến cô cảm giác bóng hình đó có phần cô đơn, bất tri bất giác khắc sâu vào đôi mắt nửa tỉnh nửa mê của Sở Tịnh Nhiên. Một khoảnh khắc nào đó tim cô dường như lỡ mất một nhịp.
Khẽ dời chăn ra, bóng dáng kia cũng cùng lúc chuyển mình chạm ánh mắt cô phút chốc rồi bước nhanh về phía giường.
- Anh làm em tỉnh giấc sao?
Khẽ lắc đầu, Sở Tịnh Nhiên với tay cầm điện thoại đặt trên kệ tủ bên cạnh. Vừa đúng mười hai giờ khuya, hóa ra đã trễ đến vậy. Dưới cái nhìn chăm chú của anh, cô khẽ ngước đôi mắt to tròn sáng ngời, môi khẽ mở,
- Dung Trạch, không phải chúng ta đang đi siêu thị mua đồ sao, chúng ta về nhà khi nào?
Mộ Dung Trạch thoáng giật mình, cô không nhớ chuyện gì xảy ra trước lúc ngất xỉu sao, không quên cúi người đỡ lấy thân mình để cô dựa vào gối mềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-tot-vi-co-anh-ben-doi/2881998/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.