" A Vũ, A Vũ...''
Hắn nghe có tiếng phụ nữ gọi hắn, âm thanh người nọ trong trẻo, ấm áp, nghe như có chút lo lắng mà gọi. Nhưng rõ ràng hắn đã chết rồi mà, sao bây giờ lại...chẳng lẽ đây là địa phủ, là tiếng gọi hắn đến báo tên cho Diêm La Vương biết hay sao.
" Vũ nhi, Vũ nhi, con nghe ta gọi không?"
Không đúng, giọng nói này nghe thật quen tai, là giọng nói mà hắn đánh mất trong trận thiên liệt kia, giọng nói mà hắn muốn nghe lại cũng không được, hắn rất muốn nghe nó rất muốn...
" Vũ nhi à, con nghe ta gọi không? Đừng làm ta sợ."
Đây rõ ràng chính là giọng của mẹ hắn nhưng sao lại...rõ ràng hắn đã....
Mi tâm khẽ nhíu lại rồi từ từ mở mắt, hắn dần thấy rõ được người trước mặt hắn là một người phụ nữ. Nàng dung mạo xinh đẹp, mái tóc được búi lên 1 nửa cài thêm trâm vàng, nàng mặc một bộ thanh y được may rất tỉ mỉ...Đây rõ ràng là hoàng hậu Ngụy Lan Y, nương tử của vua Hạ Dịch Phong, cha mẹ của hắn.
Hắn khó hiểu nhìn nàng, trong lòng vừa vui mừng vừa sợ hãi, vui mừng vì có thể gặp lại được nàng, còn sợ hãi hắn sợ đây là mộng rồi sẽ biến mất. Hắn rất muốn ngồi dậy ôm lấy nàng nhưng sao lại khó cử động như thế...
" Vũ nhi, con tỉnh rồi. Con làm ta lo chết mất."
Chuyện là sao, lẽ nào...
'' Mẫu thân.."
" Ta đây.'' Nàng cần tay hắn.
Rõ ràng không phải mơ, đây thật sự chính là mẫu thân hắn, hắn cảm nhận được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-tot-khi-gap-duoc-nguoi/220635/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.