"Hạ Vũ, ngươi dậy ngay cho ta..."
"Ưm...Cho ta ngủ thêm chút đi, hôm nay có phải làm nhiệm vụ gì đâu mà dậy sớm..."_Hắn bị vỗ nhẹ lên má, lười biếng đẩy tay người nọ ra, lăn người sang một bên ôm lấy gối, ngáy ngủ lên tiếng, miệng còn chép chép vài cái.
"Sớm cái đầu ngươi, ta lên triều rồi trở về ngươi vẫn còn nằm lười thay ra đó. Ngươi biết là lúc nào rồi không hả?"_Trần Minh Triết nhíu mày, khó chịu với độ lười của hắn.
"Ừm...Sư tôn à....Mới sáng thôi mà....Á Á sư tôn..."_Hạ Vũ xoay đầu hé mắt nhìn y, không ngờ vừa quay đầu đã thấy một sợi dây bị ngọn lửa chói lóa đầy hung ác quấn quanh như muốn thiêu chết hắn. Hạ Vũ giật mình tỉnh luôn cả ngủ, hoảng sợ ôm lấy chăn gối ngồi áp sát vào vách tường.
Hắn run rẩy: "Sư...sư tôn...người..ực..."_Mắt hắn lia tới sợi dây roi trong tay y, nuốt vội ngụm nước bọt: "Người...người thu T...Tá Nguyệt lại đã...."
Tá Nguyệt rực ánh lửa chớp mắt liền biến thành một làn khói đen đỏ xoay quanh cổ tay y rồi hóa thành một ấn ký hình chữ thập trên đó. Trần Minh Triết liếc mắt nhìn hắn, không nói gì.
"Ha ha...sư tôn, ai chọc giận người sao? Người nói ta, ta sẽ xử lí hắn ha..."_Hạ Vũ gượng cười, nắm tay y, cố dỗ ngọt y.
"Ngươi nên chết đi. Tiểu, súc, sinh."_Trần Minh Triết hất mạnh tay hắn, gằng giọng nhấn mạnh ba từ cuối.
"Ể? Ta...làm gì chứ?"
"Ngươi thì hay rồi, ngủ thì ngủ đến trưa trời trưa trật như vậy. Ngươi có biết vì ngươi ta phải nhục nhã bao nhiêu hay không hả?"_Y tức giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-tot-khi-gap-duoc-nguoi/1117086/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.