"Ha..."
Hạ Vũ khó chịu, miệng khẽ mở thở ra từng hơi lạnh. Trần Minh Triết ôm hắn trấn định.
"Ngươi ổn chứ?"
"Vấn ổn, sư tôn không cần lo."_Miệng thì nói vẫn ổn nhưng cơ thể lại run nhẹ lên, tay ôm y ngày càng chặt.
Trần Minh Triết thở dài, lo lắng nói: "Được rồi, ngươi bỏ ta ra đi. Ta tìm Hàn Lâm đến khám cho ngươi."
"Không cần, không cần đâu sư tôn. Người cho ta ôm người một lúc nữa thôi, ta vẫn ổn không sao cả."_Hắn vẫn còn đang trong trạng thái hoảng sợ từ cơn ác mộng, trán đã rịn một tầng mồ hôi lạnh, tat vẫn gắt gao ôm chặt lấy y.
Trần Minh Triết không nói gì, đau lòng nhìn hắn. Y vòng tay ôm lấy thân thể cường tráng lại đang sỡ hãi run lên từng đợt, vuốt nhẹ lưng trấn an hắn lại.
Đến khi cảm thấy được rằng lòng ngực đã không còn đập liên hồi, thân thể đã diệu hơn không còn run như trước đó, hơi thở hắn bình ổn. Trần Minh Triết mới chịu mở miệng: "Ngươi sao rồi?"
"Ta ổn rồi, không sao nữa."
"Vậy, ngươi thả ta ra đi."
Hắn ngước đầu nhìn y: "Người muốn đi đâu?"
Trần Minh Triết nhìn đôi mắt vì hoảng sợ mà tràn ngập nước mắt phải kìm chế không để nó chảy xuống của hắn, y cười nhẹ, đưa tay gõ lên đầu Hạ Vũ một cái nhẹ: "Tối rồi, ngươi không đói à?"
"Ta..."
"Ngốc."_Y cầm ống tay áo chặm nước mắt cho hắn. Trong lòng dấy lên nỗi chua xót lại vừa buồn cười, mắng hắn một câu: "Ngươi lớn như vậy rồi, sao lại còn mít ướt như thế?"
"Ưm...ta không có khóc..."_Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-tot-khi-gap-duoc-nguoi/1117085/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.