Hai người cả đêm ngủ trên mái nhà, Hạ Vũ nằm trên đùi y, hắn ngủ rất say. Đây có lẽ là giấc ngủ ngon nhất mà hắn có được trong hơn nửa tháng qua, kể từ khi Trần Minh Triết đi. Ánh mặt trời chiếu thẳng vào mắt khiến y khó chịu nhíu nhẹ mày kiếm, từ từ mở mắt. Trần Minh Triết hạ mi mắt nhìn người đang ngủ say trong lòng mình, y khẽ mỉm cười, đưa tay vuốt nhẹ tóc hắn.
"Ưm..."_Hạ Vũ khẽ lay người rồi từ từ tỉnh dậy.
Hắn nở nụ cười tươi, tay cầm lấy tay đang vuốt tóc mình đưa đến bên môi nhẹ hôn lấy nó.
"Sư tôn, thật tốt. Người...thật sự đã trở về."
Trần Minh Triết cúi xuống hôn lên tóc hắn, y nhẹ mỉm cười: "Được rồi, chúng ta xuống đi."
"Ừm."_Hạ Vũ đứng dậy, y phục đỏ bay phấp phới trong gió. Hắn nhẹ xoay đầu.
"Người còn ngồi đó làm gì?"
Trần Minh Triết cười trừ: "Chân ta hơi đau và tê một chút."
"A."_Hắn mở to mắt, vội đỡ y dậy.
"Ta xin lỗi, ta quên mất."
"Không sao."
Hắn bế xốc y lên dùng khinh công bay xuống, Hạ Vũ đưa y vào trong phòng đặt nhẹ y xuống giường: "Người ngồi đây một chút, ta đi lấy y phục mới cho người thay."
"Được."
Hạ Vũ xoay người rời đi, Trần Minh Triết ngồi đó, nghĩ nghĩ gì đó y lại tháo sợ dây chuyền trên cổ xuống. Cầm viên thạch đó mà vân vân nó trên tay, một lúc sau thấy hắn bước vào cùng với bộ y phục. Hạ Vũ bước lại gần y, định nói gì đó thì y liền lên tiếng trước, chắn ngang lời hắn nói: "Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-tot-khi-gap-duoc-nguoi/1117076/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.