Kết giới của y sau khi đưa đám người đó trở về đến Thần giới liền tan biến, bọn họ đứng trên mặt đất với biểu cảm đầy lo lắng. Tuyết Lan không nhịn được liền òa lên khóc.
"S...sư tôn...huhu...người...s..sẽ...bỏ chúng...ta..hức...sư...tôn..."_Nàng khụy xuống tại chỗ, che mặt khóc nấc lên.
Hạ Tiêu cùng Lan Y đến bên cạnh nàng.
"A Lan à....muội..."_Hạ Tiêu không biết nói gì cả chỉ có thể dang tay ôm nàng.
Lan Y kế bên vỗ nhẹ, đáy mắt nàng thoát vẻ bi thương. Nàng rũ mi mắt, âm thanh ôm tồn cùng ôn nhu vang lên: "Lan nhi ngoan, sư tôn của con sẽ trở về mà. Đệ ấy....chắc chắn sẽ trở về..."
Tuyết Lan ở trong vòng tay ấm áp của Hạ Tiêu khóc nấc lên từng tiếng. Ba người còn lại trầm mặt đứng yên một chỗ, chợt Hàn Văn như nhớ tới thứ gì đó đảo mắt nhìn quanh liền nhíu mày, đi đến bên cạnh hai người Lạc An và Hạ Luân, thấp giọng: "Không thấy Phong Lương cùng Lâm Hà đâu cả?"
Hạ Luân hơi nghiêng đầu, biểu tình vốn đang lo lắng nhưng vừa nghe thế lại không khỏi có chút bất ngờ: "Lý nào lại thế?"
"Xác thực là vậy, thưa Bệ hạ."
"... ..."
Lạc An nghe thế hơi cúi đầu, rũ mi mắt trầm mặt không nói một lời. Môi bị cắn chặt đến gớm máu, biểu tình khó tả nỗi.
Thật lâu sau, cậu ngước nhìn bầu trời tối đen, âm u không thể tả. Mày kiếm nhíu chặt, không nhịn được cậu liền quát mắng: "Ta đi giúp tên điên đó."
Cậu định chạy đi, vừa được hai bước Hàn Văn liền kéo tay cậu lại, lớn giọng quát: "Không được, ngươi ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-tot-khi-gap-duoc-nguoi/1117070/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.