Từ khi anh trai đồng ý sẽ không lén đi, nụ cười ngây thơ, vô lo lại trởvề trên khuôn mặt cô, mỗi ngày cô đều cười rất vui vẻ, dường như trênthế giới không gì có thể khiến cô ưu phiền.
Cô từng cho rằng,anh trai muốn vứt bỏ cô, một mình rời đi, cô cảm thấy rất sợ hãi, giốngnhư hồi nhỏ bị cậu bạn hàng xóm Đại Mao cướp mất món đồ chơi yêu thích,chỉ có thể khóc òa lên thể hiện sự đau lòng.
Lúc đó, cô còn cóthể chạy tới mách anh, nhưng bây giờ, người bị cướp là anh trai, côkhông biết phải tìm ai. Người anh trai tốt tính ấy vô tình vô nghĩa,chuyện gì cũng không nói với cô…
Nhưng bây giờ, cô biết anh trai sẽ mãi mãi để ý đến cô, cho dù anh ở đâu, nhất định cũng sẽ trở về tìmcô, cô yên tâm rồi, không còn hục hặc nữa.
Có lúc cô cảm thấy anh trai thật ngớ ngẩn, cho rằng cô ghen tỵ vì có một người anh giỏi giang.
Ông anh ngốc nghếch, lẽ nào anh không biết cô rất vui sướng khi có mộtngười anh xuất sắc như thế ư? Mỗi lần bạn bè nói với cô bằng ngữ khíngưỡng mộ: “Thiên Tình, anh cậu giỏi thế, cái gì cũng biết, có thể dạycậu làm bài, chẳng giống anh tớ, dốt chết đi được, đi thi bị thầy giáođánh vào lòng bàn tay, về nhà thì giật tóc tớ, giành đồ với tớ, khônggiống anh cậu, đối xử tốt với cậu, còn đợi cậu cùng về nhà.”
Cô cảm thấy rất hãnh diện vì anh trai cô là độc nhất vô nhị, không ai sánh bằng.
Cô thích anh trai, thích vô cùng.
Vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-tich-khong-mua/250836/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.