Vẻ mặt Đàm Trà trầm tĩnh, không nhìn ra cảm xúc cụ thể, cũng không mở lời.
Đối diện với Đàm Trà, Bạc Vãn Chiếu không hề né tránh, vẫn nắm tay Việt Xán.
Thật ra muốn giấu cũng được, nhưng Việt Xán cảm thấy Bạc Vãn Chiếu ngược lại còn nắm tay mình chặt hơn, kiên định, không hề lay chuyển.
Mấy giây im lặng đối mặt ngắn ngủi, tâm trạng đều phức tạp.
Cũng không thể cứ cứng đờ như vậy, Việt Xán suy nghĩ lời lẽ cần nên nói.
"Dì à, chuyện này vốn dĩ nên nói với dì." Bạc Vãn Chiếu bình tĩnh lên tiếng, thành thật nói, "Cháu và Xán Xán đã ở bên nhau rồi."
Đàm Trà vẫn im lặng, Tết vừa rồi còn tối nay nữa, bà mơ hồ nhận ra giữa hai người quá thân mật, cảm giác khó nói, nhưng lại nghĩ là mình nghĩ nhiều...
Họ tìm một quán cà phê ngồi xuống nói chuyện.
Đàm Trà uống nước, vẫn còn chưa hoàn hồn.
Âm nhạc trong quán cà phê du dương thư thái, thần kinh Việt Xán lại căng thẳng, cô cẩn thận thăm dò hỏi: "Mẹ, mẹ đỡ hơn chưa?"
Đàm Trà nhíu mày, còn dám hỏi, bây giờ nghĩ lại, cũng trách sao Việt Xán giấu giếm, thế nào cũng không chịu cho mình xem ảnh, mỗi lần hỏi đến đều ấp úng.
"Con vẫn chưa nói với mẹ, con thích phụ nữ." Việt Xán nghĩ một lát, "Chuyện của tụi con đáng lẽ nên nói với mẹ sớm hơn, mẹ chắc chắn sẽ ủng hộ tụi con, đúng không ạ?"
Một chiêu tiên hạ thủ vi cường, Đàm Trà nghẹn họng, "Khi nào mẹ nói ủng hộ hả?"
"Mẹ ơi." Việt Xán lập tức làm nũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-thu-thanh-thang-xuyen-huong-thai/4692965/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.