Việt Xán ôm Bạc Vãn Chiếu, có chút hờn dỗi, "Trong lòng chỉ có mình chị thôi, mà chị còn không tin em."
Bạc Vãn Chiếu nghe ra sự tủi thân trong lời nói, xoa lưng cô ấy, "Là tôi không nên nghĩ nhiều."
Việt Xán nhìn chằm chằm cô: "Chị biết là tốt rồi."
Kịp thời nói rõ ràng thì cũng không còn tủi thân nữa, đủ để ý đến nhau, không nỡ để đối phương mang theo ấm ức qua đêm.
Bạc Vãn Chiếu hôn nhẹ lên má cô ấy.
Việt Xán được đà lấn tới: "Chỉ vậy thôi sao?"
Bạc Vãn Chiếu kiên nhẫn hỏi: "Vậy em còn muốn thế nào?"
Việt Xán im lặng không nói, bàn tay ôm eo thon thả trượt nhẹ trong nước, chẳng mấy chốc, đầu ngón tay quen thuộc luồn vào nơi ấm nóng mềm mại.
Bạc Vãn Chiếu khẽ run lên.
Việt Xán cười, vừa hôn vừa đòi hỏi, khẽ hừ: "Trả thù lại."
Ánh mắt Bạc Vãn Chiếu dần dịu dàng, cô hôn nhẹ lên khóe môi Việt Xán, thở dài dỗ dành: "Ừ, để em "bắt nạt" lâu hơn chút nữa."
Việt Xán nghẹn lời, dỗ người như vậy, còn tâm trạng nào nữa chứ. Cô ấy phản ứng một lát, lại vội vàng lẩm bẩm: "Ai cần chị nhường chứ!"
Bạc Vãn Chiếu cụp mắt nhìn cô ấy cười, chỉ thích trêu chọc cô ấy, mập mờ nói: "Không muốn sao?"
Việt Xán cũng không nhịn được cười, cố chấp đáp trả... nước trong bồn tắm bắt đầu gợn sóng càng lúc càng lớn.
Tiếng nói cười bị tiếng thở khẽ thay thế.
Bạc Vãn Chiếu nắm chặt thành bồn tắm, hơi thở giữa môi ngày càng gấp gáp, giữa lông mày nhuốm màu nh*c d*c càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-thu-thanh-thang-xuyen-huong-thai/4692960/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.