Việt Xán có thể cảm nhận được Bạc Vãn Chiếu vẫn luôn nhớ đến mình, chỉ là cô muốn nghe chính miệng Bạc Vãn Chiếu nói ra, giữa họ đã từng có quá nhiều lời chưa kịp trao nhau.
Nghe Bạc Vãn Chiếu trả lời, Việt Xán lại đau lòng, cô hiểu vì sao Bạc Vãn Chiếu không muốn mang bộ dạng chật vật đến gặp mình, Bạc Vãn Chiếu mạnh mẽ như vậy, chưa bao giờ muốn để ai thấy vết thương và nỗi đau của cô ấy...
Nói xong, Bạc Vãn Chiếu cụp mắt ôm chặt Việt Xán, chỉ còn lại tiếng hít thở khẽ khàng.
Việt Xán cũng động lòng, cô nằm trên người Bạc Vãn Chiếu, vừa làm vừa gấp gáp nói: "Bạc Vãn Chiếu, bây giờ em là bạn gái của chị rồi."
"Ừm." Bạc Vãn Chiếu khẽ hừ một tiếng, âm thanh này nghe đặc biệt mềm mại quyến rũ.
"Vậy thì chúng ta cái gì cũng phải cùng nhau đối mặt." Việt Xán nói, chuyện đã qua rồi, có dằn vặt cũng vô ích, thứ có thể trân trọng chỉ là hiện tại.
"Ừm." Bạc Vãn Chiếu đều đáp ứng cô.
Việt Xán vùi đầu hôn nhẹ, rồi lại nhìn thẳng vào gương mặt Bạc Vãn Chiếu, thích ngắm dáng vẻ chìm đắm mất kiểm soát của Bạc Vãn Chiếu, cô không ngờ Bạc Vãn Chiếu lại nhạy cảm đến vậy, rõ ràng bình thường lạnh lùng.
Cảm giác tê dại lại lan khắp cơ thể, Bạc Vãn Chiếu im lặng ôm Việt Xán, v**t v* tấm lưng trần nhẵn mịn của cô, nhỏ giọng hỏi: "Em làm đủ chưa?"
Hai má Việt Xán nóng bừng, nhìn đồng hồ đã gần hai tiếng, cô cầm khăn ướt lau qua, rồi lật người, ngoan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-thu-thanh-thang-xuyen-huong-thai/4692953/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.