Bạc Vãn Chiếu ôm chặt Việt Xán vào lòng, cười khẽ thở phào, cái ôm này cuối cùng cũng có danh phận.
Việt Xán trút bỏ mọi gánh nặng trong lòng, chỉ đơn thuần lưu luyến vòng tay yêu thích, trốn tránh không được thì cứ thẳng thắn đối diện. Cô còn nhớ Bạc Vãn Chiếu đã nói, về nước là để gặp cô, "Vậy là từ lúc về chị đã muốn theo đuổi em rồi?"
"Ừ." Bạc Vãn Chiếu nhìn cô, thành thật thừa nhận, "Từ lần đầu tiên gặp mặt."
Âm mưu đã lâu, Việt Xán nghĩ đến đủ mọi hành động của Bạc Vãn Chiếu sau khi về nước, không khỏi bật cười, "Bây giờ chị mặt dày thật đấy."
Bạc Vãn Chiếu: "Nếu không sao em chịu để ý đến tôi?"
Việt Xán lại nói: "Nhỡ đâu, nhỡ đâu bên cạnh em đã có người khác rồi thì sao?"
Trước khi về, Bạc Vãn Chiếu đương nhiên đã nghĩ đến vấn đề này, cô ấy nhìn vào mắt Việt Xán, bình tĩnh nói: "Vậy thì tôi sẽ nhìn em vui vẻ."
Từ đầu đến cuối, cô ấy chưa từng nghĩ đến việc quên Việt Xán, nếu Việt Xán đã có cuộc sống riêng, không còn cần cô nữa, vậy thì cô sẽ đứng từ xa nhìn, không làm phiền.
Mắt Việt Xán cay cay, không có nhỡ đâu nào cả, cô căn bản không thích nổi người khác. Cô nhìn Bạc Vãn Chiếu, "Rồi phát hiện em độc thân, chị liền bắt đầu quyến rũ?"
Bạc Vãn Chiếu khẽ nói: "Đúng vậy."
Việt Xán không ngờ cô ấy thừa nhận thẳng thắn dứt khoát như vậy, khiến cô nghẹn lời.
Bạc Vãn Chiếu lại nói: "Không chủ động sao gọi là theo đuổi?"
Việt Xán: "Bạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-thu-thanh-thang-xuyen-huong-thai/4692952/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.