Việt Xán ấm ức trút hết cảm xúc, vừa buồn vì Bạc Vãn Chiếu, vừa buồn vì không thể dứt bỏ Bạc Vãn Chiếu. Rõ ràng cô luôn tỏ ra phóng khoáng như vậy, sao cứ đối diện với Bạc Vãn Chiếu là lại chẳng ra gì thế này?
Bạc Vãn Chiếu im lặng xoa đầu Việt Xán, ánh mắt dừng lại rất lâu, ánh mắt Việt Xán rõ ràng đang nói rằng nỗi buồn của cô ấy có liên quan đến cô.
Việt Xán tránh tay Bạc Vãn Chiếu, say khướt lảm nhảm: "Cô đừng đụng vào tôi..."
Bạc Vãn Chiếu đến gần cô ấy nói: "Đi thôi, chúng ta về."
"Tôi không về với cô... không cần cô quản... chúng ta có quan hệ gì chứ... cô đừng có quản tôi!" Việt Xán say xỉn thật là phiền phức, còn bướng bỉnh hơn bình thường, tuôn ra một tràng, đầu óc cô ấy quay cuồng không chịu nổi, buồn bã cúi đầu.
Bạc Vãn Chiếu ôm lấy cô ấy: "Khó chịu sao?"
"Khó chịu chết đi được..." Việt Xán vừa nói vừa tựa đầu vào vai Bạc Vãn Chiếu, nhắm mắt bất động.
Bạc Vãn Chiếu hơi nghiêng đầu, cẩn thận ôm người vào lòng: "Lần sau đừng uống như thế nữa."
Được bao bọc trong hương thơm khiến tim rung động, Việt Xán tim đập thình thịch, nhưng miệng vẫn không chịu thua: "Cô đừng ôm tôi, không cần cô ôm."
Bạc Vãn Chiếu không buông ra, ngược lại ôm chặt thêm vài phần, tiếp tục ôm ấp vỗ về.
Việt Xán chìm trong hơi ấm, không còn sức lực giãy dụa, cô ấy không vùng vẫy nữa, chỉ im lặng vùi đầu vào hõm vai Bạc Vãn Chiếu, như vậy dễ chịu hơn một chút.
Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-thu-thanh-thang-xuyen-huong-thai/4692942/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.