Bạc Vãn Chiếu lặng lẽ nhìn Việt Xán một cái.
Việt Xán không hiểu ý nghĩa trong ánh mắt đó, tuy rằng Bạc Vãn Chiếu từng nói không muốn yêu đương, nhưng dù sao đó cũng là chuyện nhiều năm trước, lúc đó Bạc Vãn Chiếu còn khó khăn, bây giờ đã tốt hơn rồi, thay đổi suy nghĩ, có đời sống tình cảm cũng là chuyện bình thường, Bạc Vãn Chiếu lại chưa bao giờ thiếu người theo đuổi...
Hai người đồng thời im lặng khiến bầu không khí trong xe trở nên căng thẳng.
Việt Xán cầm chai nước suối bên cạnh lên, vặn nắp uống một ngụm.
Bạc Vãn Chiếu lạnh nhạt đáp: "Không có, công việc bận."
Việt Xán thờ ơ nhìn về phía trước, nhưng nghe rõ mồn một, cô nắm chặt chai nước trong tay đến hơi móp méo, việc Bạc Vãn Chiếu hiện tại có độc thân hay không, có đời sống tình cảm hay không, cũng không liên quan đến cô.
"Quên mất," Việt Xán đặt chai nước xuống, dùng giọng điệu bông đùa cười nói, "Cô không có hứng thú với yêu đương."
Bạc Vãn Chiếu kéo dây an toàn cài lại, đọc tên một khách sạn, rồi khẽ nói: "Làm phiền rồi."
Việt Xán tìm kiếm trên bản đồ, lái xe ra khỏi gara. Cô mấy lần muốn hỏi Bạc Vãn Chiếu tại sao lại trở về, nhưng đều không hỏi ra miệng, không có được đáp án, chẳng phải lại tự mình chuốc lấy phiền phức sao? Bạc Vãn Chiếu thích giữ trong lòng, vậy thì cứ để cô ấy như vậy.
Bạc Vãn Chiếu cũng không chủ động mở lời nói gì, chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng đêm mờ ảo lùi về phía sau.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-thu-thanh-thang-xuyen-huong-thai/4692932/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.